Chương trước
Chương sau
Ghen thì uống thuốc cảm
Con phố sau trường cấp ba Dật Phu có một quán mạt chược, Lý Dư hẹn nhóm bạn tới đánh bài, hắn và Chu Hàn đứng trên lề đường bên cửa đợi, đối diện là một câu lạc bộ giải trí tổng hợp đã mở rất nhiều năm, Hà Tri Hiểu đang nói chuyện với một cậu đàn em mặc đồng phục Dật Phu ở cửa.
Chu Hàn và Lý Dư nhìn.
Lý Dư: “Tình huống gì đây?”
Chu Hàn: “Học sinh của lão Lưu, tới hỏi Hiểu Hiểu chuyện thi năng khiếu.”
Lý Dư: “Ha! Hà Tri Hiểu cũng có thể hướng dẫn người khác thi đại học?”
Chu Hàn: “Ừ.”
Lý Dư: “Gọi là gì ấy nhỉ? Dạo này vợ tôi rất hay nói một từ, hoang đường! Đúng, đây chắc chắn là chủ nghĩa hoang đường! Hà Tri Hiểu mà hướng dẫn thi thì thế giới này toang rồi.”
Chu Hàn: “Câm miệng!”
Lý Dư nhìn cậu, lại nhìn cậu đàn em, cười: “Ha ha ha ha ha ha không phải chứ Chu Hàn, thì ra là vậy, tôi đã bảo là sao lại có thể có người hỏi nó chuyện học hành được mà, thằng cu này giỏi lắm…”
Chu Hàn vốn đã bốc một ngọn lửa vô danh không có chỗ trút rồi, cậu liếc tên đần thường xuyên giễu cợt bạn gái mình này, cảm thấy lấy hắn ra trút giận rất hợp tình hợp lí.
Thế là vung tay, hai người đánh nhau như nô đùa, Hà Tri Hiểu đi qua.
“Hai người làm gì đấy?”
Chu Hàn thả Lý Dư ra, ôm chầm lấy Hà Tri Hiểu, đồng thời còn lườm cậu đàn em đang ngó sang bên này một cái như ra oai.
Hà Tri Hiểu rất thích đánh mạt chược, nhưng Lý Dư không cho nó ra sân, nguyên nhân là vì hôm nay vợ hắn không tới, ở đây có mỗi Hà Tri Hiểu, âm thịnh dương suy ảnh hưởng đến vận may.
“Đồ mê tín!” Hà Tri Hiểu mắng hắn.
Lý Dư: “Sang bên kia chơi đi.”
Hà Tri Hiểu ngồi bên cạnh Chu Hàn chỉ bài cho cậu.
Năm phút sau…
Chu Hàn: “Em là loa phường đấy à? Đừng báo bài anh nữa!”
“Được rầu…”
Hà Tri Hiểu chơi điện thoại, cậu đàn em tìm nó.
Cậu đàn em: [Chị Tri Hiểu, em có thể hỏi chị WeChat của anh Chu Hàn không ạ?]
Hà Tri Hiểu liếc Chu Hàn, nhắn lại: [Làm gì?]
Cậu đàn em: [Muốn thỉnh giáo anh ấy phương pháp học tập ạ.]
Hà Tri Hiểu nghĩ bụng cu cậu này cũng có lòng tấn tới thật đấy, điểm số của cậu ta sắp phải đi học năng khiếu đến nơi rồi, chẳng lẽ còn định chạy sang trường Q? Đàn em chăm chỉ ghê!
Hà Tri Hiểu huých Chu Hàn, nhỏ giọng hỏi: “Có hứng hướng dẫn thêm một đứa như em nữa thi đại học không?”
Chu Hàn không suy nghĩ nhiều: “Không, em xem bây giờ anh có quản em học hành thế nào không? Tiếng Anh không qua môn anh có giục em học không? Hoàn toàn không, đời này anh dạy mình em là đủ rồi, anh còn chẳng suy xét chọn nghề giáo nữa là.”
Hà Tri Hiểu: “Hai chữ ‘Không muốn’ là đủ rồi mà.”
Chu Hàn: “À, em chat với ai đấy?”
Hà Tri Hiểu: “Thằng bé đàn em đấy đấy.”
Chu Hàn: “Bốn vạn!”
Lý Dư: “Cảm ơn, đi đây! Ăn về gấp đôi, cảm ơn đã điểm pháo (*).”
Hà Tri Hiểu: “Chậc chậc chậc… Vua điểm pháo!”
Chu Hàn: “Hà Tri Hiểu…”
(*) Trong mạt chược, điểm pháo nghĩa là ra bài đúng quân người khác cần.
Hà Tri Hiểu trả lời cậu đàn em: “[Lớp bổ túc của thầy Chu ngừng nhận học sinh rồi, bây giờ anh ấy đã rời khỏi giới học sinh xuất sắc…]
Cậu đàn em nhập chữ cả nửa ngày, nhắn: [Đàn chị Tri Hiểu, chị cũng đừng làm ảnh hưởng đến việc học của anh Chu Hàn thái quá thế chứ…]
Hà Tri Hiểu: [???]
Đàn em: [Anh ấy là đại diện trạng nguyên của trường Dật Phu chúng mình đấy chị, đúng rồi, hiện giờ anh ấy đang học IT ạ? Tốt nghiệp xong anh ấy chuẩn bị tự lập nghiệp ạ? Hay là đã có kế hoạch bây giờ rồi?]
Hà Tri Hiểu: [???]

Chu Hàn lại thua thêm ván nữa, đối thoại của Hà Tri Hiểu và cậu đàn em đã triến triển đến “Em cứ tưởng là anh Chu Hàn sẽ thích một cô gái vừa học giỏi vừa xinh đẹp chứ” và “Chị xấu lắm chắc ý em là chị xấu chứ gì?”.
“Bà nội nó! Tức chết tui!”
Chu Hàn: “Không chơi nữa, đi đây.”
Cậu kéo Hà Tri Hiểu định đi, Lý Dư hùng hổ bắt đầu gọi điện thoại cho người khác thay chân.
“Sao không chơi nữa? Anh không chơi thì em chơi!” Hà Tri Hiểu nói.
Chu Hàn ngó lơ nó, gọi điện về nhà, ông bà nội không ở nhà, cậu bèn bắt taxi ven đường.
“Đi đâu vậy?”
“Về nhà.”
“Về nhà làm gì á!”
Chu Hàn không đáp.
Hà Tri Hiểu tiếp tục truy hỏi cậu đàn em có ý gì!
Về đến nhà, vừa vào cửa, Chu Hàn đã giằng mất điện thoại của nó ném lên sofa rồi khiêng Hà Tri Hiểu lên đi vào phòng ngủ.
Hà Tri Hiểu kinh ngạc: “Anh làm gì vậy!”
“Trừng trị em!”
“Em làm gì mà phải bị trừng trị!”
“Em nói xem em làm gì!”
Hà Tri Hiểu tức: “Có phải anh chê em xấu không?”
Tay Chu Hàn cởi quần áo nó khựng lại: “Năng lực đánh trống lảng của em càng ngày càng thành thạo nhỉ.”
“Anh chê em xấu chứ gì… Đàn em đã nói rồi, em không xinh…”
Lại nhắc đến đàn em! Theo logic của Chu Hàn, không thể dùng xinh đẹp hay không để đánh giá Hà Tri Hiểu, ưu điểm của nó không liên quan đến ngoại hình, mỹ nữ tuyệt trần đứng trước mặt cậu cũng chỉ muốn Hà Tri Hiểu, thằng nhóc đàn em đó nói Hà Tri Hiểu xấu rõ ràng là ranh con tuổi dậy thì miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo chòng ghẹo cô gái mình thích, mà cô nàng trước mắt này lại còn để ý như vậy? Quá đáng, Hà Tri Hiểu thật sự ngứa đòn!
“Nó nói em xấu?” Chu Hàn hỏi.
“Phải!”
Chu Hàn kéo nó dậy, cởi áo khoác ra ném đi, cởi áo len ra vứt bỏ, cởi tiếp áo thun dài tay lót trong…
“Làm gì vậy… Đang ở nhà anh đấy!”
Chu Hàn kéo tay nó ra, cởi quần bò của nó.
“Rất để ý đánh giá của nó?” Chu Hàn hỏi.
Có thể không để ý được sao? Bị người quen nói không xứng với bạn trai ai mà chẳng tức giận?
Quần cởi, tất cũng cởi, Chu Hàn tự trút sạch quần áo của mình rồi đè mông nó xuống chuẩn bị đánh.
Hà Tri Hiểu rất là lanh lợi, giữ tay cậu nghiêng đầu tội nghiệp hỏi: “Anh cảm thấy em xấu à? Yêu em mất mặt lắm sao?”
“Không.”
“Em không tin, anh xem anh còn sắp đánh em… Rõ ràng anh chê em…”
Chu Hàn nhìn tấm lưng trơn láng và cặp mông mẩy của nó, bên dưới cũng cương cứng: “Không đánh… Ngoan.”
Hà Tri Hiểu bò dậy ôm cậu hôn môi.
Chu Hàn vui vẻ hơn chút, vừa gặm miệng nó vừa vuốt ve khắp nơi: “Bảo bối, nhớ em quá, lâu lắm rồi chưa làm.”
Hà Tri Hiểu xấu hổ, đúng là đã lâu rồi, trước khi nghỉ đến tháng cả một tuần, trở về rồi lại càng không có cơ hội: “Anh… có cái đó không?”
“Có…” Môi Chu Hàn dời xuống ngậm ngực nó.
Hà Tri Hiểu tự giác thò tay sờ cậu…
Chu Hàn rất thoải mái: “Bảo bối Hiểu Hiểu càng ngày càng tuyệt…”
“Bảo bối cưng hi hi hi… Như vậy có thoải mái không?” Nó cầm bi cậu nhẹ nhàng nắn bóp… Cảm giác không tệ!
“Có… Bảo bối cưng.” Chu Hàn không chịu nổi xuống giường lấy bao trong cặp ra, vừa quay đầu lại đã thấy Hà Tri Hiểu quay mông về phía cậu: “Anh bé muốn đét mông không nào?”
Á à! Chu Hàn nhào qua muốn trừng trị nó, Hà Tri Hiểu bò lồm cồm chạy trốn, bị tóm về, Chu Hàn lăn lộn với nó hết hôn lại sờ, Hà Tri Hiểu lõng bõng trơn tuột…
Chu Hàn thử chui vào trong, nửa tháng không làm, Hà Tri Hiểu hơi đau, Chu Hàn gắng hết sức dịu dàng trấn an nó…
“Được chưa cục cưng? Anh vào nhé?”
“Ừ ừ…”
Ư a pặc pặc… Chu Hàn vừa đưa đẩy trong cơ thể nó vừa nghĩ, chỉ e cả đời này cậu cũng chẳng nỡ trừng trị Hà Tri Hiểu cho nổi, sao mà đáng yêu nũng nịu quá chừng, cậu quá thích!
“Đừng để ý tới nó nữa được không cục cưng?”
“Ư ư… Nhanh chút… Đừng để ý ai cơ?”
“Đàn em…”
Nói xong cậu hơi chột dạ, khóa môi Hà Tri Hiểu không cho nó cười nhạo, đá lưỡi, cướp đoạt, Hà Tri Hiểu bị hôn đến mê muội… nhưng vẫn nhớ được.
“Không có… Hu hu nó bảo em xấu… còn nói anh xứng với đại mỹ nữ…”
Chu Hàn ra sức làm nó thoải mái: “Em đẹp, em đẹp nhất, anh chỉ thích em thôi cục cưng.”
“Hì hì… Hôn hôn.”
Chu Hàn kéo nó ngồi dậy, nữ lên trên, Hà Tri Hiểu nhún trên người cậu, đôi gò bồng đảo trước ngực lắc lư, Chu Hàn thay phiên mút trái bú phải, phối hợp với tiết tấu của nó phóng thích…
Làm xong một lần, hai người ôm nhau rủ rỉ, vẫn còn lạnh, Chu Hàn quấn nó trong chăn.
“Anh cười gì vậy?”
Chu Hàn ghé vào bên tai nó: “Hiểu Hiểu, em trên giường anh…”
Hà Tri Hiểu đỏ bừng mặt: “Lưu manh!”
Đột nhiên, ngoài cửa vọng vào tiếng vang!
Không xong rồi, ông bà về!
Chu Hàn nhảy dựng lên vơ quần áo của Hà Tri Hiểu lại đưa hết cho nó, sau đó tròng đại một bộ lên người mình. Cậu bảo Tri Hiểu giả bộ ngủ, đóng cửa lại ra ngoài.
Hai phút sau, cửa phòng ngủ mở ra…
Bà nội Chu Hàn: “Có sốt không?”
Chu Hàn: “Không ạ, chỉ hơi đau đầu thôi.”
Một bàn tay ấm áp rờ lên trán, bà nội nói: “Hơi nóng đấy, cháu xem mặt đỏ thế này kia mà, để bà đi tìm nhiệt kế. Ấy, cái thằng này, bị cảm mà còn mở cửa sổ!”
Năm phút sau, Tri Hiểu bị đánh thức, nó mở mắt, bà nội Chu Hàn bưng một cốc thuốc đen thui…
“Nào, uống đi cháu.”
Hà Tri Hiểu: “Bà ơi cháu khỏe rồi…”
Bà nội khăng khăng, Chu Hàn giải vây, nói nó chưa ăn cơm, nhờ bà nấu hộ bát mì. Bà nội ra ngoài, Chu Hàn uống sạch cốc thuốc.
Sau bữa chiều, Chu Hàn đưa Tri Hiểu về nhà. Hà Tri Hiểu càu nhàu cậu, nói sau này không thể như vậy nữa.
Về đến nhà, Hà Tri Hiểu vào phòng thay quần áo, cởi đồ lót, ngực hãy còn dấu vết của cậu… Xấu hổ quá đi người lớn quá đi!
Ra cửa, mẹ gọi nó qua, trên bàn trà đặt một gói thuốc cảm.
“Bà nội Chu Hàn gọi điện, nói con ốm, trước khi ngủ uống thuốc đi.”
Hà Tri Hiểu: “…”
– Hết (thật) –
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.