Lần đầu Mười hai giờ trưa thứ bảy, trong một khách sạn nào đó ở Bắc Kinh, Hà Tri Hiểu ngồi dưới đất cùng Chu Hàn nhấm nháp đồ ngọt. Đầu tiên chọn pudding xử trước, bên ngoài cốt bánh mềm mại bao phủ một lớp mousse, xắn ra, bên trong cốt bánh còn có kem vị vải, nuốt một miếng dư vị vô tận. “Cái này ngon quá! Em muốn khóc.” Hà Tri Hiểu đút cho cậu một miếng, Chu Hàn ăn, cười tít mắt nhìn nó. Hai người anh một miếng em một miếng chia sẻ hết chiếc pudding bé nhỏ, Hà Tri Hiểu thèm thuồng liếm khóe miệng, xoa tay chọn cái bánh tiếp theo. Chu Hàn lấy trong tủ lạnh ra một chai nước khoáng Perrier, vặn nắp cho nó uống một ngụm, ngồi xuống trở lại, cậu ôm Hà Tri Hiểu đang ngồi quỳ lom lom nhìn bánh ngọt chảy nước miếng vào lòng. “Đây là cái gì?” Nó hỏi. Chu Hàn xem tên nhãn hiệu chocolate ở vị trí tương ứng trên giá đồ ngọt: “Ganache, hỗn hợp kem sữa béo và chocolate, ăn ngon không?” “Hu hu hu như cắn vào một đám mây chocolate ấy!” Nó nghiêng đầu nói với cậu, khóe miệng dính kem. Chu Hàn hôn nó, Hà Tri Hiểu hoảng hốt đút cho cậu một miếng thật to. Căng thẳng lên là bắt đầu nói lắm. Nó vừa ăn vừa nói: “Mẹ em nói em suốt ngày chụp trường anh đăng lên trang cá nhân, bảo em là chỉ giỏi giả bộ mình học trường nổi tiếng!” Chu Hàn vén tóc nó, hôn lên má nó: “Em là người nhà mà.” “Hì hì, thật ra trường anh tốt mà, nhà ăn cũng ngon hơn nhà ăn bên em.” Chu Hàn nắm tay nó đút cho nó ăn một miếng bánh ngọt. “Hiểu Hiểu, hôn anh.” Hà Tri Hiểu nuốt miếng bánh xuống nhanh chóng hôn phớt cậu, Chu Hàn còn nhanh nhạy hơn, ngậm miệng nó không buông. Cậu mút nhẹ cánh môi nó, đầu lưỡi gõ mở răng nó, trói chặt cái lưỡi đang chùn bước của nó khuấy đảo. Hà Tri Hiểu quá căng thẳng, Chu Hàn vuốt dọc sống lưng nó, vất vả mãi mới thả lỏng được, sờ lên bắp đùi lại co rụt. “Đẹp quá, lần đầu tiên thấy em mặc váy anh đã muốn nói vậy rồi.” Cậu nói. Hà Tri Hiểu nhắm mắt, rèm mi rung rung, chút ganache cuộn trong lớp bánh còn sót lại rớt xuống ngực nó. “Đừng cử động.” Chu Hàn cúi đầu cắn nhẹ, đút cho nó. Hà Tri Hiểu cắn được một nửa, Chu Hàn nuốt nửa còn lại vào, tiếp tục cúi đầu liếm ngực nó. Xấu hổ quá! Thế mà nó lại làm chuyện này thật! Bị bạn trai… liếm ngực. Hà Tri Hiểu muốn nổ tung, cấp tốc đánh lạc hướng chú ý! “Mẹ bảo em phải về trường sớm, em đã đồng ý rồi, buổi tối mẹ gọi đến em phải làm thế nào?” “Chả làm thế nào hết, dù sao cũng bị anh bắt cóc mất rồi.” Khuy áo cởi ra! Hà Tri Hiểu nhắm tịt mắt: “À ừm ờm… em chụp hình trường anh đấy anh có muốn xem không?” “Không muốn.” Ai muốn xem phong cảnh, Chu Hàn chỉ muốn xem đôi gò bồng đảo tròn trịa và rãnh ngực bao trong áo lót màu hồng của nó thôi. Chiếc bralette tôn lên rãnh ngực sâu hun hút, Chu Hàn có phản ứng. Cậu nhẹ nhàng đáp tay lên ngực nó, hôn mắt nó. “To quá, mềm quá, hôn cái có được không?” Cậu hỏi. “Ừm…” Tri Hiểu xấu hổ muốn chết. Không muốn nhìn cậu làm chuyện đó, Hà Tri Hiểu quay đầu nhìn chằm chằm đống bánh ngọt bên kia, định đoán xem cái kế tiếp vị gì, là hạnh nhân, hẳn là thơm lắm, ăn vào miệng sẽ chảy đầy… nước miếng, môi lưỡi ướt át của Chu Hàn làm ướt áo lót và ngực nó rồi! Cúi đầu liếc trộm, núm vú đã dựng lên, như ẩn như hiện trong miệng cậu. Cậu thật sự rất thích, còn thích hơn cả cái bánh ngọt nó ăn tiếp theo. Khuy áo cuối cùng cởi ra. Hà Tri Hiểu vô thức che cái bụng hơi phình ra vì ngồi của mình, ngại thật sự, lần đầu tiên trong đời hối hận mình đã ăn quá lắm. Chu Hàn bật cười thành tiếng, hôn mặt nó. Thôi thôi, đã yêu nhau rồi thì cần gì phải che, dù sao bé mỡ cũng phải ra mắt, người ta thấy sao cũng kệ đi! Hà Tri Hiểu buông tay, nhào qua hôn loạn cậu như dũng sĩ. Hôn, ôm, Chu Hàn đưa tay cởi áo lót của nó. Tạch! Hai bầu ngực không còn gì nương tựa, bắn ra ngoài. Cảm giác trĩu nặng trỗi dậy, nó lại căng thẳng, không còn quần áo nữa rồi: “Em có thể ăn một cái nữa không? Muốn ăn cái kẹo đó.” Chu Hàn hôn nó, cầm kẹo hạnh nhân nó mong đợi lại đút cho nó. Hà Tri Hiểu gặm kẹo, Chu Hàn bế nó lên giường, trước mắt nó là trần nhà trắng tinh, dưới thân là tấm ga giường cotton Chu Hàn mang tới, đã giặt sạch, hãy còn thoang thoảng mùi nước giặt và mùi nắng sau phơi, Hà Tri Hiểu có ảo giác mình đang trên trời, trần như nhộng gối lên mây. “Ưm… Anh muốn ăn không Chu Hàn? Bên trong… a… này là quả hạch… vụn quả hạch bọc đư… đường…” “Có muốn nhìn anh không?” Hà Tri Hiểu nhìn cậu, quần áo vẫn đầy đủ trên người, cậu bình tĩnh tự nhiên, Hà Tri Hiểu chớp chớp mắt, không phục, dựa vào đâu mà chỉ có mình nó thẹn thùng? “Cởi giúp anh.” “Không, anh tự đi… Em… Ngón tay em dính kẹo, bẩn.” Chu Hàn ngậm lấy ngón cái nó liếm sạch. Cậu kéo Hà Tri Hiểu dậy, Tri Hiểu cắn nửa cái kẹo, run rẩy cởi quần áo cậu, chỗ không nhìn đến nào đó đã cương cứng. Trần trụi đối mặt nhau, Hà Tri Hiểu căn bản không dám nhìn nơi đó của cậu. Chu Hàn nhét kẹo vào miệng nó, hình ảnh đôi môi đỏ mọng mút hết que kẹo làm thái dương cậu giật nảy. Cậu ôm nó nằm xuống, bắt đầu hôn từ dái tai nó: “Không thoải mái phải nói ngay đấy.” “Ừ…” Dái tai, cổ, xương quai xanh, ngực, bụng, rốn, hướng xuống, gốc đùi… Chu Hàn ghi nhớ phản ứng của nó, ôm siết cơ thể nóng lên đỏ ửng của nó. “Anh đừng nhìn…” Nó khép đùi lại. “Ngoan, đừng sợ.” Cậu tách chân nó ra, hôn lên. Phải hình dung khoái cảm này như thế nào nhỉ, cậu chẳng hề dùng sức nhưng Hà Tri Hiểu lại như sắp kiệt lực, chìm đắm không nơi bấu víu. Nó chỉ có thể nắm chặt ga giường, phập phồng khoái cảm theo thần kinh. Chu Hàn hôn một lúc, nuốt trọn nước của nó, lại lên gặm ngực nó, ngón tay không ngừng gảy âm vật, tay còn lại kéo tay nó xuống: “Sờ anh.” Nóng, cứng, Hà Tri Hiểu hoài nghi bình thường giấu vật này đi kiểu gì, rõ ràng là thịt là da mà sau khi cương lên lại như có côn gỗ hay khúc xương bên trong vậy, to, cứng, dài. Hà Tri Hiểu hơi sợ, kinh hãi xộc lên óc, Chu Hàn vỗ về, ôm nó ngồi dậy, bộ phận sinh dục kề sát nhau, nó hoảng hốt rụt ra sau. “Đừng sợ, để anh sờ em trước.” Hôn sâu, ôm ghì, cơ thể xếp chồng, Chu Hàn nắm cậu nhỏ dịu dàng cạ giữa chân nó, ngón cái vân vê âm vật. Hà Tri Hiểu run rẩy, rên rỉ, cậu kéo chân nó vòng quanh hông mình, ngọc hành như gậy sắt vỗ lên vùng kín của nó, thoải mái, song cũng khó chịu sao sao đó. Chu Hàn hôn nó, đưa đẩy thân dưới tăng nhanh khoái cảm của nó, tay còn lại vuốt ve châm lửa khắp nơi. Hà Tri Hiểu nhanh chóng đạt cực khoái dưới kích thích trập trùng. Mông hóp chặt, có thứ gì chảy xuống như khí hư trước kì kinh nguyệt. Nó không nhịn được thò tay xuống, rờ trúng một bãi chất lỏng dính nhớp. Chu Hàn đè trên người nó, nó cùng cậu hôn môi. “Có thoải mái không?” Cậu hỏi. Tri Hiểu gật đầu: “Anh thì sao?” “Có.” Đương nhiên vẫn chưa kết thúc, nếu từ đầu tới cuối tình yêu đều vui vẻ thoải mái như vậy thì đã chẳng có cái gọi là đêm đầu kinh hoàng. Thế nào cũng phải bị đau, song Hà Tri Hiểu cảm thấy Chu Hàn là người đau lòng cho nó nhất. Hà Tri Hiểu ôm mặt cậu hôn: “Anh… có muốn làm nữa không? Anh vào đi, em muốn làm với anh.” Chu Hàn đáp lại bằng ôm hôn dữ dội. Lần thứ hai đã phóng khoáng hơn, Hà Tri Hiểu thôi ngượng ngùng, thay vào đó nghênh đón tò mò, lấy dũng khí quan sát quá trình cương cứng của cậu, nó còn học cách đeo bao cho cậu nữa. Quá trình tiến vào không quá dễ dàng, Chu Hàn đã chuẩn bị bài đầy đủ nên cũng tìm ra đúng chỗ, thậm chí cậu còn có thể trêu chọc bộ phận nhạy cảm của nó khá thuần thục, đánh lạc hướng căng thẳng và sợ hãi của nó, nhưng cửa ải bản thân cậu không vượt được lại là vẻ mặt sợ đau của Hà Tri Hiểu. Không nhẫn tâm thì không vào được. Giày vò một hồi, cả người đẫm mồ hôi, đổi một cái bao khác, hai người ôm nhau thủ thỉ. Chu Hàn vuốt ve cơ thể nó, Hà Tri Hiểu vùi trong lòng cậu nghe tim cậu đập. Dạng chân, sờ vùng kín, nước òm ọp chảy ra, Chu Hàn triền miên hôn, Hà Tri Hiểu được cậu sờ nhũn cả xương cốt. “Ư!” Trong chớp mắt phân tâm, Chu Hàn hạ quyết tâm vọt vào, Hà Tri Hiểu đau đớn giãy giụa đòi cậu ra ngoài, lối kín co chặt chen đẩy ngọc hành của cậu, Chu Hàn cũng đau, tiến thoái lưỡng nan. Lần đầu tiên cậu tiến vào khu vực thần bí này, hoàn toàn khác hẳn ảo tưởng, có soạn bài kĩ hơn cũng quên sạch. Tầng tầng lớp lớp thịt mềm co bóp chặt thít, cửa mình cắn nghiến cậu, Chu Hàn nhịn mấy giây mới sắp xếp được ngôn ngữ. “Ngoan, đừng nhúc nhích.” Cậu không ngừng vuốt ve nó, Hà Tri Hiểu từ từ bình tĩnh lại, nhưng Chu Hàn thì không sao tỉnh táo được, cậu chậm rãi chống nửa thân trên lên nhìn nó, bắt đầu đưa đẩy. Hà Tri Hiểu hoặc cắn môi hoặc nhắm mắt hoặc rên khẽ. Chu Hàn cảm thấy mình sắp chết. Từ bé đến giờ cậu làm gì cũng rất dễ dàng, thế nên rất ít khi đạt được khoái cảm tối cao, chỉ trừ khoảnh khắc này, cậu va chạm bên trong cơ thể cô gái mình thích, trần đời chẳng còn gì tốt đẹp hơn Hà Tri Hiểu. Chu Hàn nhìn nó, vuốt ve nó, hôn nó, chiếm hữu nó, mồ hôi hai người hòa vào nhau, hơi thở quấn quít nhau, cậu có ngàn vạn lời muốn nói, song cuối cùng chỉ gọi một tiếng: “Hà Tri Hiểu.” Xong việc, cậu bế Hà Tri Hiểu đi tắm, Tri Hiểu muốn ngâm bồn. “Đợi đến tối anh sát trùng rồi ngâm bồn sau, được không?” Hà Tri Hiểu tự tắm, Chu Hàn lại dùng nước ấm giúp nó rửa vùng kín, sau đó mặc chiếc váy ngủ sạch sẽ thoải mái cậu mang tới vào. Chu Hàn nằm cùng nó trên giường, cậu nhớ được phải chiếu cố cảm xúc của con gái sau khi làm nên cứ ôm nó, hôn nó suốt. Tri Hiểu vừa tội nghiệp vừa ngoan ngoãn mặc cậu ôm, hồi lâu sau, như rốt cuộc không nhịn được nữa, nó hỏi: “Em… em còn chưa ăn xong bánh…” Chu Hàn thở dài, cam chịu ra ngoài lấy cho nó. Nhiệt tình của Hà Tri Hiểu với đồ ăn ngon chưa bao giờ lây được cho Chu Hàn, thỉnh thoảng trêu đùa cậu còn cười nó, bảo nó là một con mèo tham ăn không có tự chủ, nhưng giờ đây, Chu Hàn đã hiểu, đối với Hà Tri Hiểu, cậu cũng trở nên không có tự chủ. “Chocolate,” Hà Tri Hiểu nhón một miếng nhỏ đưa đến miệng cậu, “Anh từng nói vị của chocolate là vị của tình yêu, em thích chocolate, càng thích anh hơn.” “Bảo bối…” Cậu cảm động hết sức. Hà Tri Hiểu nhào qua cắn chocolate trong tay cậu, “Thích anh nhất, chocolate vẫn nhường em ăn đi.” Chu Hàn ôm nó lăn lộn trên giường. Mới nếm vị trái cấm, hai người đều hơi kiềm chế không đặng, sau khi thể nghiệm, gan sắc dục xộc lên đầu, khó tránh khỏi sờ mò nhìn ngó khắp nơi, thăm dò lẫn nhau, trêu chọc lẫn nhau, trên người hết ướt lại khô, sức lực phát tiết chẳng hết, lần nào cũng tốt đẹp hơn lần trước. Họ không sao chống cự được khoái cảm tươi mới mãnh liệt này, cũng có rất nhiều tò mò và quan tâm đến nhau. “Sao em mềm vậy nhỉ, ôm thoải mái quá.” “Bởi vì em nhiều mỡ chứ sao, hừ, xem anh còn cười em ăn lắm được nữa không.” “Hà Tri Hiểu.” “Ơi? “Tri Hiểu.” “Gì vậy?” “Hiểu Hiểu.” “Gì vậy, Chu Hàn Hàn.” Chu Hàn cười khẽ, ôm Hà Tri Hiểu vào lòng, xoa lưng nó. Hà Tri Hiểu, Hà Tri Hiểu, em có biết anh yêu em nhường nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]