Tháng Mười lá rụng vàng thu, tân sinh viên năm nhất nghênh đón kì nghỉ Quốc khánh đầu tiên trong cuộc đời đại học. Chu Hàn và bạn gái Hà Tri Hiểu đã lên kế hoạch đi Thượng Hải du lịch từ trước, Chu Hàn phải học đến mãi hết chiều 30, thế nên vé máy bay đặt vào mười một giờ sáng mồng 1. (*) (*) Có thể các bạn chưa biết, Quốc khánh Trung Quốc là ngày 1/10. Cuộc sống đại học không như họ tưởng lắm, tuy hai người cùng thành phố nhưng hai trường cách nhau khá xa nên không thể gặp nhau hằng ngày. Sau khi oán thán nguyên một tuần lễ về chuyện này, Hà Tri Hiểu không còn nhắc lại nữa, bởi nó đã đánh bạn được với bạn học mới. Tám giờ tối 30, Chu Hàn xách hành lí đến nhà khách bên ngoài trường Hà Tri Hiểu, vào nhận phòng rồi, cậu đi tới dưới kí túc xá Hà Tri Hiểu đón nó. Đúng như dự đoán, lúc nhận máy nó mới bắt đầu thu dọn hành lí, xuống rồi lại phát hiện ra cái này quên mang cái kia chưa cầm, chạy đi chạy lại mất thêm hai chuyến nữa, gộp lại phải chờ cả một tiếng, Chu Hàn suýt nữa chết đói. Tay trong tay ra ngoài trường kiếm ăn, Chu Hàn càm ràm nó: “Nếu tối nay anh không đến thì có phải em định sáng mai tỉnh dậy mới chịu dọn hành lí không? Đến sân bay quên mang căn cước đi thì phải làm thế nào?” Hà Tri Hiểu: “Ăn gì bây giờ?” Chu Hàn: “Hôm qua còn nói với anh là đã dọn xong rồi, bây giờ em nói dối bon miệng quá nhỉ.” Hà Tri Hiểu: “Ăn hoành thánh đi, có một quán làm ngon lắm, có cả ớt chỉ thiên nữa.” Chu Hàn: “Em còn gạt anh cái gì nữa hả Hà Tri Hiểu?” Hà Tri Hiểu: “Thật ra em còn một thứ quên chưa mang…” Chu Hàn dừng bước nhìn nó: “Cái gì?” Hà Tri Hiểu: “Sạc dự phòng.” Chu Hàn dắt nó bước tiếp: “Cái đó thì khỏi, điện thoại hết pin mới tốt.” Hà Tri Hiểu không vui: “Điện thoại hết pin sao sống nổi nữa? Lỡ em đến Thượng Hải phồn hoa bị đi lạc thì biết tìm anh kiểu gì?” Chu Hàn cười: “Cũng có khả năng đấy, thế nên em nhớ phải theo sát anh.” Hà Tri Hiểu nắm chặt tay cậu: “Đến lúc đó bọn mình dùng chung đi, em biết anh có mang mà, phải biết cách chia sẻ.” Chu Hàn: “Xem em biểu hiện thế nào đã.” Nhắc đến cái này, thực ra Chu Hàn có bận tâm, cô nhóc này rất hay chạy loạn, có khi lạc thật không chừng. Đến quán hoành thánh, Hà Tri Hiểu gọi một suất gia đình, lại gọi thêm một suất hoành thánh trộn ăn chung với Chu Hàn. Chu Hàn hỏi nó: “Nếu chúng ta lạc nhau thật, em không có điện thoại thì sẽ làm thế nào?” Hà Tri Hiểu đáp: “Tìm người đi đường mượn điện thoại gọi cho anh chứ sao, thật sự không được nữa thì em tìm người hát rong mượn mic gọi anh á.” Chu Hàn: “Ừ, số anh bao nhiêu?” Hà Tri Hiểu: “… Số mình mà anh không biết à?” “Đọc xem nào.” “138********” “Đó là số em.” “Thế hả? Ha ha ha ha ha của em là của anh mà, hai chúng mình còn chia anh em gì nữa ha ha ha ha.” Chu Hàn giằng mất bát hoành thánh trộn trước mặt nó, “Đừng ăn nữa, bao giờ thuộc số của anh thì ăn.” Hà Tri Hiểu lầm rầm nhẩm mấy lượt học thuộc. Ăn xong lại đi mua thêm ít đồ rồi đi bộ về nhà khách, Hà Tri Hiểu đăng kí vào trọ, cùng cậu về phòng. Vào cửa, Chu Hàn dang hai cánh tay ra ngăn nó lại: “Số anh bao nhiêu?” Hà Tri Hiểu chớp mắt mấy cái, nhào vào lòng cậu làm nũng: “Nhớ anh quá đi, lâu lắm rồi không được gặp anh, có phải anh gầy đi không.” Chu Hàn đóng cửa lại, ôm nó, nhỏ giọng vững vàng: “Đọc số điện thoại.” Hà Tri Hiểu nhón chân lên hôn cậu hai cái, Chu Hàn nhịn cười nhìn nó, Hà Tri Hiểu lại hôn thêm cái nữa, Chu Hàn khẽ thở dài hôn nó. Từ cửa đến sofa rồi lên giường, hai người ôm hôn nhau thật lâu, cuối cùng, Hà Tri Hiểu được cậu ôm trên đùi trò chuyện. Chu Hàn hỏi lại về cuộc sống sinh hoạt thường ngày mà nó đã kể cho cậu nghe qua điện thoại trước đó, cứ cảm thấy phải tận mắt nhìn thấy nó mới yên tâm. Hà Tri Hiểu chợt nhớ đến một chuyện, nó ôm cổ cậu, nói: “Em nói với bạn là bạn trai em học trường Q, hắn bảo em khoác lác, nói em không thể có bạn trai, có cũng không thể học trường Q.” Nó dẩu môi rất chi là tủi thân, Chu Hàn cười hôn nó, hỏi: “Vậy phải làm sao?” Hay là anh cầm thẻ sinh viên của anh tới mời bạn học em ăn một bữa nhé? – Câu này đã đến cửa miệng rồi, song Hà Tri Hiểu lại nói. “Anh giúp em làm bài tập đi, dùng thực lực của anh để chứng minh!” Chu Hàn nhe răng trợn mắt: “Hà Tri Hiểu!” “Có được không?” Chu Hàn đè nó ra đánh cho một trận. Ầm ĩ mãi đến khuya, Hà Tri Hiểu rề rà đi tắm, lúc đi ra mặc cùng kiểu đồ ngủ với Chu Hàn – là nó chọn, bình thường ở kí túc xá Chu Hàn không hay mặc bởi quá đáng yêu, nhưng lúc ở bên nó thì lại mặc rất năng. Phòng giường đôi, Hà Tri Hiểu chui vào chăn chơi điện thoại, Chu Hàn đi tắm, tắm xong ra lại dọn dẹp vali bị nó lật tung, xem thời gian đã mười một rưỡi, cậu cũng lên giường. Đặt báo thức xong, Chu Hàn đặt điện thoại lên mặt tủ, nằm thẳng, chìa một tay ra, nói: “Bỏ điện thoại xuống, lại đây.” “Ừm ~ Em chưa xem xong.” “Anh đếm đến ba mà còn không lại thì em chết chắc.” “Được rồi được rồi, một phút thôi!” Hà Tri Hiểu chơi điện thoại nốt rồi bỏ xuống, lăn vào lòng cậu, một chân gác lên eo cậu, Chu Hàn phối hợp xoay người đối mặt với nó, hai người ôm nhau thật chặt. “Anh cũng nhớ em.” Cậu nói. Hà Tri Hiểu ngẩng đầu, môi dán môi, hai người nồng nhiệt hôn nhau, Tri Hiểu mềm nhũn trong lòng cậu, cơ thể Chu Hàn càng lúc càng nóng càng lúc càng cứng. Bàn tay luồn xuống dưới áo ngủ mò lên, nắm bầu ngực mềm của nó, Chu Hàn yêu thích không ngớt, bạn gái ngực to là hạnh phúc người thường không thể lĩnh hội được, Chu Hàn cũng chỉ mới được lĩnh hội cách đây không lâu, căn bản là không cầm nổi ham muốn. “Cho anh hôn được không?” “Ưm… Chỉ một chút thôi đó.” Cởi khuy áo, đôi gò trầm bổng, Chu Hàn run rẩy ngậm lấy, mút nhẹ, lưỡi thử trêu chọc, hoàn toàn làm theo bản năng. Hà Tri Hiểu không nhịn được cựa quậy, Chu Hàn đổi bên hưởng thụ, dính sát lấy nó. “Hiểu Hiểu…” Mắt thấy sắp không phanh được, Chu Hàn kịp thời buông ra, ôm siết nó không buông tay: “Có làm đau em không?” “Không…” “Thật sự thích em, bảo bối.” Hà Tri Hiểu thẹn thùng muốn chết: “Gì chứ hả! Bảo bối cái gì! Buồn nôn chết được…” “Không thích à? Vậy không gọi nữa.” Chu Hàn nói. “Bảo bối có lời muốn nói.” Hà Tri Hiểu nghiêm trang. Chu Hàn ổn định lại hơi thở: “Tốt nhất là bảo bối nên nói năng cẩn thận.” Bảo bối chưa bao giờ biết cẩn thận, nó nói: “Bản bảo bối cần anh giúp làm bài tập.” Chu Hàn biết ngay mà! “Làm bài tập cũng được thôi, em lấy cái gì để trao đổi nào?” Hà Tri Hiểu: “Em cũng giúp anh làm bài tập!” “Thế cảm ơn em nhé.” Hà Tri Hiểu cười đắc ý, Chu Hàn nhào tới vén áo nó lên ngậm một bên ngực: “Anh muốn cái này…” Đầu Hà Tri Hiểu lại đặc quánh… “Reng reng reng…” Báo thức vang lên, cắt ngang cuộc thân mật giữa hai người. Chu Hàn hỏi: “Sao lại đặt báo thức giờ này?” Hà Tri Hiểu đẩy cậu ra bò dậy lấy điện thoại, ấn tắt báo thức, mở trình duyệt web, nó ngồi quỳ một bên nghiêm túc chơi điện thoại. Chu Hàn cáu: “Lại đây ngủ!” “Không được! Mười hai giờ rồi!” “Mười hai giờ thì làm sao?” “Mười hai giờ, tác giả Kẹo Cầu Vồng em thích nhất đăng chương mới ‘Hôm nay có mưa’, em muốn tặng châu bình luận ủng hộ bà ấy!” “Ngủ ngay!” “Nhưng Kẹo Cầu Vồng nói không tặng châu bình luận cho bà ấy bà ấy sẽ không cho ăn thịt…” “Tác giả gì mà không biết xấu hổ… Gửi anh link web, anh đăng kí tài khoản tặng châu cho con mụ không biết xấu hổ này.” Ừm, Kẹo Cầu Vồng (彩虹糖) là nick của Meemaw trên PO18, “Hôm nay có mưa (今日有雨)” là truyện H kể về cô bạn Khương Lâm nhà giàu của Hà Tri Hiểu và ông anh hàng xóm siêu giàu tên Hàn Tụng của cô ấy – nếu quý dzị còn nhớ. Cặp Hàn – Hiểu cũng có vai cameo trong đó, có hứng thú mọi người có thể tìm đọc:)))
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]