“Đúng là vận mệnh, nhà ông nội Chu Hàn bị trộm làm mày nảy sinh bóng ma tâm lí, học tập sút kém, nhiều năm sau, ông nội Chu Hàn triệu hồi cháu trai học sinh ưu tú tới đích thân dạy kèm mày thi đại học!”
Nghe xong câu chuyện, Trương Mỹ Mỹ xúc động.
“Thần hộ mệnh của tao là Văn Khúc Tinh à? Thế mà tao cứ trông chờ là thần tài cơ đấy!” Hà Tri Hiểu nói.
Sau khi Chu Hàn biết chuyện này, chuyện kể mỗi tối trước khi đi ngủ biến thành đọc chuyện cổ tích, đọc xong cậu còn phải nói chúc ngủ ngon, mơ đẹp. Mỗi lần Tri Hiểu nghe đều rất tủi thân, mỗi giấc mơ đều rất ngọt ngào.
Vào học rồi, học kì cuối cùng lớp mười hai.
Hà Tri Hiểu có cảm giác như đã một trăm năm rồi mình không tới trường, vừa vào lớp, nó đã bị biểu ngữ khắp tường hù dọa.
Trên tường bên phải bảng đen dán “Muốn thành công phải phát rồ trước, hạ quyết tâm xông lên phía trước!”
Trên tường bên trái dán “Chăm chỉ học, anh dũng liều mạng, luyện biển đề, Thanh – Bắc tái ngộ!”
Trên tường sau lớp dán “Không khổ không mệt, năm cuối tẻ nhạt, không liều không cố, sống sao uổng đời.”
Trên tường bên phải là “Trăm ngày thi đại học, hăm hở tiến lên!”
Hà Tri Hiểu nơm nớp trở lại chỗ ngồi, trên bàn bạn cùng bàn Mã Dương Dương dán một hàng chữ, “Không muốn chịu khổ đừng ngồi bàn này.”
Hà Tri Hiểu đứng lên, chỉ vào hàng chữ hỏi: “Có ý gì?”
Mã Dương Dương cười ha hả: “Bà về rồi hả, sao? Nửa năm không đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-thich-ha-tri-hieu/454832/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.