Hà Tri Hiểu về đến nhà, bố mẹ đã biết chuyện. Sau khi hỏi chuyện nó, mẹ Hà gọi điện cho chủ nhiệm lớp bày tỏ hi vọng con mình có thể an tâm đi học ở trường, không phải chịu áp lực không cần thiết.
Hà Tri Hiểu hơi muốn khóc. Suy đi nghĩ lại, câu hôm trước mẹ nó bảo chỉ có bố mẹ mới bao dung vô hạn cho nó cứ quanh quẩn mãi trong đầu, sau cùng, nó vẫn nói thật với bố mẹ.
“Thế tức là rốt cuộc cô Hà có đẩy bạn nữ đó xuống cầu thang không?” Mẹ Hà hỏi.
“Cái gì? Đẩy xuống cầu thang?” Tri Hiểu bối rối.
“Nhìn xem, em biết ngay mà, nó đúng là ngu y như bò! Đặt vào phim truyền hình chính là cái loại nhân vật đang đi đường thì gặp trúng cảnh sát đuổi bắt tội phạm, tội phạm dúi dao vào tay nó, thế là nó bị bắn chết đấy!” Mẹ Hà nói.
“Mẹ…”
Bố Hà than thở: “Cái nhìn về thị phi của trẻ con và người lớn không giống nhau, hành xử không biết chừng mực, không suy xét hậu quả, cần phụ huynh dạy dỗ cẩn thận bằng không sẽ rất dễ gây họa.”
Mẹ Hà tiếp lời: “Lại chả, trẻ con bây giờ càng ngày càng khó quản, còn cả cái loại ngu muốn chết này nữa.”
Tri Hiểu tức anh ách mà chẳng dám hé răng.
Buổi tối đi ngủ, Chu Hàn nhắn QQ cho nó hỏi có bị mắng không, Tri Hiểu đáp lại một biểu tượng khóc thầm, nói bị mắng là ngu.
Trở lại trường học, Tri Hiểu không còn bị giáo viên gọi đi hỏi chuyện nữa, A5 và A8 đổi giáo viên tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-thich-ha-tri-hieu/271694/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.