Một giờ chiều hôm sau, Hà Tri Hiểu bắt xe đi đến dưới nhà Chu Hàn.
Cậu đưa đề cương sách bài tập các môn cho Hà Tri Hiểu, Hà Tri Hiểu trông mà cạn lời: “Sao cậu không bảo tớ mang túi đi đựng! Ôm thế này về nhà mẹ tớ lại chẳng đánh chết tớ!”
“Không phải cậu có xách túi theo à?” Chu Hàn chỉ vào tay nó.
“Cái này sao đựng nổi?!”
“Vậy cậu chờ một lát, tớ về lấy túi cho cậu?”
“Được.”
Chu Hàn xoay người đi tới đầu hành lang thì ngoái lại hỏi: “Hà Tri Hiểu, cậu có muốn lên nhà tớ chơi không?”
Tri Hiểu lắc đầu: “Đang Tết mà lên bà nội cậu lại dúi lì xì cho tớ mất.”
Chu Hàn cười rồi lên tầng, chốc lát sau, cậu mang một túi giấy dày dặn xuống.
“Cầm giúp tớ phát.”
Tri Hiểu đưa cái túi nhỏ của mình cho cậu, Chu Hàn nhận lấy, tiện mắt ngó thử, bên trong là một cái hộp bọc gói rất đẹp, giấy bọc còn in hình trái tim, ruy băng thắt nơ cũng tim tim.
“Đây là cái gì?” Cậu hỏi.
“Của Lý Dư á.”
Chu Hàn hít sâu, hỏi: “Cậu chuẩn bị đi tìm cậu ấy?”
“Ừ, đi quán net, cậu đi không?”
“Được.”
Hai người bắt bus đến quán net gần trường học, Lý Dư đang ngồi chơi game với bọn Trương Dương, Hứa Đào.
“Đợi tao đánh xong ván này đã, mày ngồi trước đi.” Lý Dư nói, trông thấy Chu Hàn, “Ê Chu Hàn, ông chơi không? Muốn lập đội với bọn tôi không?”
Trương Dương bên cạnh ném chuột, Chu Hàn đáp: “Thôi, bọn tôi còn có việc khác.”
Trương Dương quay đầu liếc Chu Hàn và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-thich-ha-tri-hieu/271687/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.