Thời điểm Tô Tô đi ra khỏi tiệm cắt tóc, vừa lúc là thời gian ăn cơm chiều, phố buôn bán người đến người đi, phá lệ náo nhiệt, cậu bộ dáng đẹp đẽ cùng cách ăn mặc nhà quê thành công mà khiến cho các em gái chú ý, liên tiếp ánh mắt đều hướng lên người cậu.
Tô Tô ở thế giới ban đầu đã hình thành thói quen bị người nhìn chăm chú, đổi đến một thế giới khác, cũng không có cảm giác khó chịu. Sờ sờ bụng, vào quán ăn muốn một phần cơm nóng hổi.
Nữ sinh ngồi ở gần bàn cậu nhịn không được nghiêng đầu nhìn cậu, di động ngo ngoe rục rịch, tự cho là cậu không chú ý mà mở ra chế độ chụp ảnh, đem thanh niên có ánh mắt sâu sắc chụp lại.
Mặc dù bối cảnh là ở bên trong nhà ăn nhỏ đơn sơ, thanh niên vẫn như cũ trở thành phong cảnh loá mắt nhất.
Cậu hơi hơi nghiêng đầu, tựa hồ là cảm giác được tầm mắt nữ sinh, lông mi thon dài nhẹ nhàng chớp động, phảng phất như hai cánh bướm, cậu hơi hơi mỉm cười, nốt ruồi son nơi khoé mắt ánh vào mi mắt nữ sinh, cả người tựa như là một bức tranh thủy mặc làm người kinh diễm, kia nốt ruồi son vì cậu mà tô điểm lên vài phần mị hoặc.
Nữ sinh theo bản năng mà ấn nút chụp, đem bộ dáng này vĩnh viễn lưu trữ. Sau khi chụp xong, cô không nhịn được đỏ mặt, ấp úng mà thu di động "Xin lỗi -- thật ngại quá!"
Tô Tô dịu dàng cười "Không có gì!" Khi nói chuyện, cậu cầm phần cơm chiều, nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-that-dang-yeu/917974/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.