Mây đen phủ kín trời, gió rét buốt thấu xương
Tại chốn âm thế này, phía trên núi cao vút trời, lại có một tòa cung khuyết sừng sững. Trong cung điện thậm chí còn vang lên thanh âm trúc tấu xì xào, lượn quanh không dứt.
Mà trong cung điện, bày một tấm bàn rộng lớn, trên bàn là một bàn đầy quả táo viên viên lớn nhỏ bằng nắm tay, sắc đỏ như máu, cắn một cái, ăn vào cảm giác linh cơ xông thẳng vào mũi, lại chẳng hề vướng mảy may tử khí Quỷ Vực Minh Phủ, ngược lại tràn đầy sinh cơ hiện thế.
“Tốt một viên linh quả.”
Trước bàn, chỉ thấy một vị nam tử mặc long bào lấy trong mâm xuống quả táo, rồi ngụm lớn gặm sạch, đáy mắt thoáng hiện hoài niệm cùng thỏa mãn.
“Cũng chẳng phải linh quả tốt sao.”
Một bên khác, một vị trung niên mặc quan phục cười nói:
“Này loại linh quả hái tại hiện thế, được tỉ mỉ bảo tồn, nay trong Minh Phủ có tiền cũng chẳng dễ mà mua được.”
“Chúng ta cũng thật vất vả mới lấy được.”
“Còn chén rượu này, cũng là linh tửu hiện thế mới có. Nồng đậm sinh cơ, quả nhiên khiến người muốn dừng mà chẳng được, phảng phất lại về thời còn sống.”
Trong tiếng nói cười, yến tiệc linh đình.
Cùng lúc đó, chỉ thấy môn hộ cung khuyết mở ra, từng hàng vũ cơ khoác tay áo mây đi vào đại điện, giữa mờ mịt tử khí bồng bềnh múa động.
Bốn phía lại có nô bộc thổi nhạc khí, chẳng phải phàm tục thanh nhạc, mà là Tiên gia âm ca nơi đi qua huyễn thải tầng tầng, ý tượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-tai-so-thanh-ma-mon-duong-nhan-tai/5049287/chuong-1069.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.