Bắc Phong sơn, trong lòng núi.
Trải qua thật lâu, Lữ Dương mới từ trong nhắm mắt nghi sinh ngộ mà tỉnh lại, khẽ thở dài một hơi, quay sang Thính U tổ sư đang đứng bên cạnh, thần sắc cung kính.
“Đa tạ tổ sư chỉ điểm.”
Lữ Dương sắc mặt nghiêm túc. Thính U tổ sư dựa vào cơ thể Bắc Phong sơn phân tích ra đạo lý, vạch trần điều ẩn giấu, chẳng những là khuyết điểm của Động Thiên pháp, mà còn chạm đến một phần Chí Cao đạo bí.
Chỉ bằng chút này, vô số sự tình trong biển ánh sáng đã có thể theo đó mà nắm giữ. Không dám nói là trong lòng bàn tay xem văn, nhưng ít nhất cũng đủ để hiểu rõ đại khái cục thế.
Tỉ như ẩn tàng giữa Phi Tuyết Chân Quân cùng Thánh Tông tổ sư gia, cũng có thể từ đây mà lần ra manh mối.
Lại như trước mắt Bắc Phong sơn vậy.
“Vị diện hướng lên, tức là hư không. Không có gì bất ngờ, tầng cấp này hẳn là Đạo Chủ, hoặc chí ít cũng thuộc Bỉ Ngạn.”
“Trừ ra, Tứ Phương Quỷ Vực ba ngọn khác Bão Độc sơn, La Phù sơn, Ba Trủng sơn e rằng đều cùng một loại, là sản vật do hư không ý tượng ngưng kết. Mà vật liệu để kiến tạo nên Bỉ Ngạn, chắc cũng xuất phát từ loại chất tương tự này. Bởi thế Minh Phủ mới có thể nuôi dưỡng Đạo Chủ.”
“Sở dĩ năm đó, Đạo Chủ các phương mới tranh đoạt Minh Phủ!”
Không còn nghi hoặc nay đã hiểu rõ.
“Tài liệu ấy có lẽ nên gọi là Hư Không Thạch. Thứ này không chỉ hữu ích cho Bỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-tai-so-thanh-ma-mon-duong-nhan-tai/5049280/chuong-1062.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.