Bắc Phong sơn đỉnh, Vạn Luyện Huyết Trì.
Thanh niên đột nhiên mở mắt, trong đôi con ngươi xanh biếc lần đầu hiện lên vẻ kinh nghi bất định, gương mặt thoáng chấn động, rồi nồng đậm hào quang từ trong người tuôn ra.
Có chút nguy hiểm.
Chẳng lẽ thật sự có kẻ không muốn sống, muốn giống như Minh La trước đó, thừa dịp Bắc Phong sơn trống rỗng mà xông vào Vạn Luyện Huyết Trì, liều chết cùng hắn giao chiến một trận? Không đúng. Cảm giác nguy hiểm này tuyệt đối không phải do hạng người như Minh La có thể gây nên. Kẻ có thể khiến hắn sinh ra cảm giác ấy, tất nhiên là cường địch.
Nhưng điều đó lại khiến hắn càng khó tin hơn. Bởi hiện giờ, phân thân này của hắn đã sớm bí mật phá vỡ bình cảnh Hợp Đạo, vững vàng đứng ở trên Tiên Kiều cảnh.
Ai có thể giết hắn?
Thanh niên ngồi xếp bằng, vô thức bóp ra một vệt hào quang, toan tính toán nhân quả. Nhưng rất nhanh, lưới nhân quả phản hồi lại khiến hắn bất ngờ.
“Không ngại?”
Không chỉ vậy, cảm giác nguy hiểm nồng đậm ban đầu cũng theo đó mà tán đi, phảng phất chỉ là một thoáng ảo giác. Sắc mặt thanh niên lộ ra vài phần khó hiểu.
“Lấy vị cách của ta, trừ phi kẻ ở Quỷ Môn quan bên trên đích thân ra tay, dùng Đại Lâm Mộc che lấp Thiên Cơ, mới có thể khiến ta mất đi cảm ứng nguy hiểm, không thể suy ra nhân quả. Nhưng hắn đã sớm rời Minh Phủ rồi… Như vậy nói đến, chẳng lẽ ta suy tính, kinh động đến đối phương?”
Lời giải thích này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-tai-so-thanh-ma-mon-duong-nhan-tai/5049277/chuong-1059.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.