Đây là cùng ta chơi trò tâm nhãn a.
Lữ Dương trong lòng hiểu rõ, Thiên Hôn sở dĩ truyền ra Trừ Uế Tẩy Tâm Chương, phần nhiều là muốn mượn cớ ấy để lưu lại một phần bản thân.
Biển ánh sáng mặt tối là nơi tu luyện đạo tâm tốt nhất.
‘Nếu ta tiến vào tu luyện, dựa vào công pháp này của mười hai vị Pháp Thân đạo Đại Chân Quân thuở xưa, nếu có thể thật sự tu thành, có lẽ còn có thể khiến ý thức bọn họ tỉnh lại.’
Từ phương diện này mà nói, Thiên Hôn quả thực là đang giúp ta.
Hắn hẳn cũng sớm muốn rời đi, chỉ là vẫn không tìm được cơ hội, mà lần trước gặp lại, lại chính là ban đầu Bổ Thiên Phong Chủ loại yêu nhân kia...
Nghĩ đến đây, biểu tình Lữ Dương đột nhiên trở nên có chút cổ quái:
‘Suy kỹ một chút, khí linh vốn đâu có phân biệt nam nữ a. Cái tên kia... chẳng lẽ năm xưa không phải bị Bổ Thiên Khuyết bá đạo cưỡng ép, mà là song phương tương duyệt, bị Bổ Thiên Khuyết dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt...’
Khả năng này càng lớn!
Bằng không, là chí bảo do Đạo Chủ lưu lại, sao có thể để mặc ban đầu Bổ Thiên Phong Chủ cướp đi then chốt của Âm Chi Đại Đạo? Chắc chắn là có ẩn tình khác.
Trong đầu Lữ Dương nhanh chóng hiện ra một màn
Bổ Thiên Khuyết sau khi cùng Thiên Hôn song tu, liền dốc hết vốn liếng, khiến hắn hồn ly phách tán, rồi thừa dịp chưa tỉnh mà cuỗm tiền chạy trốn...
Thế mới hợp lý!
Một bên khác, Thiên Hôn cũng cảm nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-tai-so-thanh-ma-mon-duong-nhan-tai/5019872/chuong-1036.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.