Ta chứng gì chứ!
Nghe xong đề nghị cuối cùng của Ngang Tiêu, Lữ Dương ngoài mặt cười hề hề, trong lòng lại mắng thầm: Trời sinh tà ác lão quỷ, ngươi muốn hại ta sao? Minh Phủ có thể chứng à?
Kiếp trước, thái độ của Thánh Tông Tổ Sư đã cho Lữ Dương nhìn rõ hiện thực Minh Phủ dù thế nào cũng là thứ không thể chứng. Ai dám chứng, kẻ đó đi một con đường chết!
Dù cho Đạo Chủ không can thiệp, thì ban đầu Hoạn Yêu phong chủ người khai sáng Minh Phủ chân chính nay đã tỉnh lại. Ngươi đi chứng Minh Phủ, chẳng khác nào cùng vị kia tranh đoạt địa bàn. Kết cục liệu có tốt được không? Chắc chắn bị xem như cỏ dại ven đường, một cước đạp chết.
Trời sinh tà ác lão quỷ, ngươi lại còn cho ta lời khuyên kiểu này à!
Thua thiệt ta lần này đối ngươi thẳng thắn, chỉ mong tìm ra một đường phá cục. Kết quả ngươi đem ta bỏ túi, ta lại bị ngươi giẫm trong khe, đúng là súc sinh!
Nghĩ đến đây, Lữ Dương nhịn không được cất lời:
“Minh Phủ không phải đạo hữu dựng nên sao? Làm sao, đạo hữu đã bỏ ý định chứng Minh Phủ rồi à?”
Ngang Tiêu nghe vậy khẽ thở dài:
“Không còn cách khác. Cờ sai một nước, bị đạo hữu tính toán. Hồng Vận cầu kim ép ta rời khỏi Minh Phủ. Giờ bại lộ chân thân, Minh Phủ đã không dung ta nữa. Đừng nói chứng Minh Phủ, ngay cả luân hồi chuyển thế cũng đã không thể.”
Nói đến đây, hắn liếc nhìn Lữ Dương:
“Mà điều này, e rằng cũng hợp ý đạo hữu rồi. Dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-tai-so-thanh-ma-mon-duong-nhan-tai/5010316/chuong-1022.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.