Ôn Tư Nguyên nghe tiếng ngẩng đầu, khi nhìn thấy Ngô Lộc Minh đi về phía cửa, *hoang mang* trong mắt vẫn chưa tiêu tan.
(* hoang mang: không biết làm thế
nào)
Mãi đến khi cậu đi đến trước mặt, anh như chợt nhớ ra, giơ tay xoa nhẹ xuống khoảng trống giữa lông mày, sau đó lấy điện thoại ra, mở bản ghi nhớ trong lịch ra xem.
Rất nhanh anh cất điện thoại đi, lần nữa nhìn về phía Ngô Lộc Minh, trong giọng nói mang theo hai phần xin lỗi: "Xin lỗi, buổi chiều có buổi hội thảo, không để ý điện thoại, còn phải đến......"
Giữa lúc nói chuyện, anh như mới nhìn đến quần áo ướt đẫm trên người Ngô Lộc Minh.
Sau một hồi tạm ngừng, anh đổi giọng hỏi: "Đồ đạc đều thu dọn xong rồi?"
Ngô Lộc Minh gật đầu, trên mặt dần dần hiện lên nụ cười vừa mới luyện tập một chút ở trước gương.
Ôn Tư Nguyên thấy vậy, trên mặt xin lỗi lại nhiều thêm mấy phần.
Anh lại lần nữa nói lời xin lỗi: "Hôm qua tôi đã nói với anh của cậu, sẽ lái xe đến đón cậu chuyển nhà, là tôi sơ suất."
"Anh Nguyên, rõ ràng là em ăn ở miễn phí nhà anh, bây giờ ngược lại anh còn xin lỗi em, anh muốn để em quỳ xuống lạy anh ba lần sao?"
Ngô Lộc Minh cong mắt, sau câu nói vui đùa đơn giản và dùng giọng điệu nghiêm túc nói: "Với lại đồ đạc của em cũng không nhiều, buổi chiều còn có bạn cùng lớp đi cùng giúp dọn dẹp chuyển nhà, ban đầu là định nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-so-cau-phai-gia-vo/3320438/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.