Thi thể của Ân Tầm được chính Ân Dị đến nhận, ai có thể ngờ rằng Tam hoàng tử Thương Quốc tài hoa diễm tuyệt của mười mấy năm trước sẽ có kết cục rời bỏ cõi đời như thế, lúc này, thần dân Thương Quốc mới nhớ hóa ra đã từng là có một người như vậy tồn tại.
Khi thi thể được đưa đến cửa cung, mặt trời nắng gắt, Ân Dị đứng dưới ánh nắng chói chang nhưng khuôn mặt lại không có một chút hơi ấm, quan tài gỗ nặng nề di chuyển, hắn liền đi theo một bên, tựa một cái xác không hồn, hắn còn hy vọng viển vông rằng, khi mở nắp quan tài ra, bên trong là một kẻ xa lạ chứ không phải tam ca hắn.
Quan tài gỗ được đưa vào linh đường, hắn kêu lui tất cả mọi người, đứng trước quan tài chần chừ không dám tiến lên nghiệm thi, cho đến khi ánh nến thoáng qua mắt hắn, hắn mới ảm đạm chậm rãi dịch nắp quan tài, đập vào mắt là áo bào xanh lam hoa văn bạc quen thuộc, hắn từng khen Ân Tầm khi mặc áo bào xanh lam là đẹp nhất. Sợ rằng bản thân không còn dũng khí để mở nắp, Ân Dị bất chợt nhấc nắp quan tài, lộ ra tình trạng bên trong.
Khí trời nóng bức, thi thể di chuyển từ Yến Quốc đến Thương Quốc mất mười ngày, đã bắt đầu hư thối, da thịt từng mịn màng giờ đây rách nát thối rữa, thậm chí còn có dòi bọ lúc nhúc, Ân Dị chỉ nhìn một cái đã gục ngã dựa vào quan tài khóc lớn, dù gương mặt của Ân Tầm có bị hủy hơn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-sinh/438268/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.