Chuông sớm nặng nề kêu lên ba hồi, vang vọng khắp ngóc ngách hoàng cung thật lâu không tiêu tán, hôm nay trời tuyết lớn, tuyết rơi lả tả suốt một đêm. Trước cửa Cảnh Hòa cung, một tên tiểu thái giám đang cầm chổi loay hoay quét tuyết, không bao lâu, cánh cửa gỗ lê đỏ đóng chặt suốt một đêm mở ra.
Tiểu thái giám ngẩng đầu thì thấy một nam tử cao gầy bước ra, hắn nhìn đến ngây người, nam tử khoảng chừng hai mươi tuổi, thân mặc cẩm y hoa văn màu bạc, gương mặt có chút tái nhợt, chỉ có sắc đỏ nhạt màu trên môi mới khiến y trông tươi tắn hơn một chút, y biểu cảm lãnh đạm, ngay cả ánh mắt cũng bình tĩnh không một gợn sóng, giống như mọi chuyện trên đời này đều không thể lọt vào mắt y.
Ân Tầm phát hiện có người đang nhìn mình, mấy năm nay, y đã chịu không ít ánh mắt như vậy, cũng quen rồi, lúc này, đại thái giám bên cạnh hoàng đế đi đến tiếp đón, mặt đầy tươi cười nói, “Ân Tam công tử, kiệu nhỏ đã được chuẩn bị ở ngoài điện, phiền công tử dời bước.”
Lời nói tuy khách khí nhưng bên trong chẳng có bao nhiêu tôn kính, Ân Tầm cũng không để ý, thuận miệng đáp lại rồi bước chân đi theo tiểu thái giám dẫn đường, một đêm không ngủ, bây giờ y đã rất mệt mỏi, ngay cả mở miệng nói chuyện cũng không muốn nói.
Y ngồi vào kiệu nhỏ và được đưa rời khỏi Cảnh Hòa cung, vốn chưa ngủ sâu, âm thanh nói chuyện xuyên qua rèm mỏng tiến vào bên trong, y đều nghe rõ mồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-sinh/438260/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.