_Hắt xì! Tên Trương Thanh Phong thối tha! Sao hôm nay hắn ra muộn thế nhỉ? Hơn 4 giờ rồi!-nó vẫn đứng đó chờ và rủa hắn.
_Tâm Tâm!-hắn từ xa chạy về chỗ nó như một tên chạy nạn.
Gần về đến nhà hắn mới nhớ ra là hôm nay có hẹn với nó cùng về. Hắn nháo nhào bảo tài xế lập tức quay lại. Nó vẫn đứng đó chờ, thân hình mảnh mai đứng giữa cơn gió chiều, có thể bay mất mất kỳ lúc nào.
_Sao đến tận giờ này cậu mới ra thế?-nó trách móc.
_Xin lỗi, hôm nay tớ phải trực nhật, quên mất không báo cậu biết!(chém vãi)
_Không sao! Đi thôi!-nó nắm tay hắn kéo đi.
_Tâm Tâm!-mặt hắn đỏ lên-Cảm ơn vì đã chờ tớ!
Nó không nói gì, chỉ cười nhè nhẹ rồi lên tàu cùng hắn. Vì khì thi quan trọng nhất của đời người sắp đến nên hắn hứa với nó sẽ không "làm" mà để nó tập trung vào học. Nó muốn vào cao trung S một cách quang minh chính đại nên nó sẽ thi bằng sức mình chứ không như hắn, chỉ cần đưa tiền ra là vào luôn.
Rất nhanh đã về đến nhà. Một buổi tối êm đềm diễn ra. Nó tắm xong, ngồi sấy tóc. Nó khẽ chạm lên vết thương đã đóng vảy. Có lẽ nó sẽ thành sẹo đây, sáng nay anh có hỏi nó bị làm sao nó chỉ trả lời qua loa là không cẩn thận nên bị ngã. Cơ thể nó không tốt lắm, hễ bị thương là thành sẹo luôn, mỗi lần vậy anh sẽ cuống cuồng mua thuốc mờ sẹo cho nó. Bỗng nhiên nó phì cười,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-phai-chiu-trach-nhiem-voi-toi/3086968/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.