Tàu dừng lại, cánh cửa sau lưng nó mở ra. Nó chập choạng bước ra ngoài, lúc tưởng chừng sắp ngã xuống thì có một vòng tay rắn chắc giữ nó lại. Là hắn, hắn không lên chuyến thứ hai mà lại ở đây đỡ nó.
_Cậu ở đây làm gì? Lỡ rồi kìa!!-nó liếc hắn một cái.
_Không sao hết!-hắn nhún vai vẻ bình thản-Hộ tống người đẹp đến trường mới quan trọng!
_Tên khùng!-nó văng cho hắn một câu rồi đẩy hắn ra-Tôi tự đi được, không phải dìu!
Hắn bơ câu nói của nó, mặt dày đỡ nó đi đến trường. Nó thì miệng nói không cần nhưng tay lại túm chặt lấy áo hắn, lê từng bước. Sự đau đớn của đêm qua còn chưa tan biến hết, vừa rồi hắn lại còn thô bạo trên tàu điện. Quả là tên khốn chính hiệu!
Hôm nay dậy sớm hơn bình thường, nó đến lớp còn 30 phút nữa mới vào lớp. Khi hắn và nó cùng bước tới cửa lớp có vô số những ánh mắt nhìn vào hai người. Ngạc nhiên có, kinh bỉ có, ghét bỏ có. Nó làm lơ mọi ánh mắt, coi như là chưa ai nhìn vào, nó đẩy hắn ra:
_Tới lớp tôi rồi, cậu đến trường đi!
_Tớ vẫn thấy lo lắm, đêm qua.....
Hắn chưa nói xong câu thì có một người chạy vụt đến ôm chầm lấy nó một cách bất ngờ làm nó lùi lại sau vài bước. Hắn chưa hết ngỡ ngàng thì câu nói của người đó làm hắn thót tim:
_Tiểu Tâm em yêu à, nhớ cậu quá đi mất!!!
_Bỏ ra!!-nó hằn giọng.
Người đó ỉu xìu buông cánh tay ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-phai-chiu-trach-nhiem-voi-toi/3086947/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.