Trước mặt người có tự chủ đối với mình bằng con số không mà nói câu như vậy thì không khác nào "tự tìm đường chết". 
Tầng cao nhất của khách sạn, bọn họ hôn môi bên đàn dương cầm ngay trước cửa sổ sát đất, bên ngoài khắp núi lộng lẫy ánh đèn, bên trong đưa tay là có thể chạm tới lửa tình nóng bỏng. 
Tạ Gia Nhiên bị Lương Túc Niên ôm, phím đàn bị cậu nhấn xuống tạo ra một chuỗi vô nghĩa, lại quá hẹp không ngồi được, chỉ có thể quấn chặt lấy eo của Lương Túc Niên, đem bản thân giao cho hắn chống đỡ. 
Hô hấp nặng nề so với tiếng đàn dương cầm còn muốn câu hồn người hơn. 
Tạ Gia Nhiên không nghĩ tới ngay cả phòng hắn cũng lười đi vào, muốn bảo hắn trở về phòng, lại bị đụng đến nửa ngày cũng không nói ra được một câu rõ ràng đầy đủ. 
Cậu sắp không quấn lấy eo hắn được nữa rồi. 
Vào lúc cậu ngước cổ lên vô lực đạp vào eo Lương Túc Niên, bên tai chợt nhớ tới một đoạn âm thanh nhẹ nhàng du dương. 
Lương Túc Niên một tay ôm cậu, một tay lướt trên phím đàn dương cầm, hôn đến khi cậu đỏ nhừ lỗ tai mới cười hỏi cậu: "Nhiên Nhiên, thả lỏng một chút, đoán xem bản này tên gì?" 
"..." 
Thả lỏng cái đầu anh ấy! 
Tạ Gia Nhiên không biết Lương Túc Niên ngoài miệng thì vô cùng dịu dàng nhưng căn bản là không để cho cậu có thời gian suy nghĩ. 
Cậu cũng nghe không ra là có dễ nghe hay không, chỉ cảm thấy những âm điệu đó giống như biến thành những dòng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-om-toi-mot-chut/934244/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.