Hôm nay lên lớp học lý thuyết xong phải lập nhóm làm bài tập.
Lâm Sam liếc Tạ Gia Nhiên đang thất thần vài lần, quơ cánh tay gọi cậu hoàn hồn: "Gia Nhiên, nghĩ gì thế, sao lại mất tập trung."
Tạ Gia Nhiên theo bản năng định mím môi, không biết nghĩ đến cái gì, đột ngột dừng lại rồi nhanh chóng buông ra: "Không có gì, tối hôm qua ngủ không ngon, thấy hơi mệt."
Lâm Sam: Sao lại ngủ không ngon, gặp ác mộng à?"
Tạ Gia Nhiên trầm mặc nửa ngày, lắc đầu: "Không phải, là một giấc mơ rất bận."
"Rất bận?"
"Ừm..."
Tối hôm qua, sau khi nằm xuống cậu tốn thời gian gấp đôi bình thường để đi vào giấc ngủ.
Kết quả lúc đi vào mộng đẹp, lại thấy bản thân từ người biến thành một con mèo, bị Lương Túc Niên ôm trong lòng vùi vào ổ chăn, vừa xoa bụng vừa dụ dỗ cậu kêu cả một đêm.
Ánh mắt thấp thoáng mờ mịt của cậu khiến Lâm Sam sinh lòng tò mò, truy hỏi: "Giấc mơ gì mà bận? Chạy cự li dài năm nghìn mét sao?"
"Cũng không khác là bao."
Tạ Gia Nhiên không muốn thảo luận thêm về chuyện này, cứng ngắc nhắc nhở cậu ta: "Tới lượt cậu phát biểu ý kiến."
Mỗi nhóm thảo luận gồm năm người, mất mười phút để chọn ra chủ đề, còn lại mười phút để cho mỗi người chọn phần của mình.
Nhóm của bọn họ ngoại trừ Tạ Gia Nhiên, Lâm Sam, Tô Tiểu Nguyệt, còn có một nữ sinh tên Lâm Lâm và tổ trưởng Ngô Nghiễm Khang.
Tạ Gia Nhiên vẫn được giao nhiệm vụ thoải mái nhất—— làm mục lục.
Chuyện như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-om-toi-mot-chut/934204/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.