Mấy ngày yên bình trôi qua giông bão kéo tới.
Đã hết 1 tuần đình chỉ, Châu đi học trở lại. Nó mang vẻ mặt hậm hực lắm, chắc là mong chờ được trả thù.
Tớ nhìn thấy nó bước vào lớp, tim đập liên hồi. Dù biết rằng ở lớp nó sẽ không đánh tớ đâu, nhưng tớ vẫn rất sợ.
Ám ảnh, hoảng hốt, run rẩy là những gì tớ biết bản thân đang cảm thấy hiện tại.
- Mày sống tốt quá nhỉ?
Châu đứng trước mặt tớ, lúc này tớ sợ cúi gầm mặt nên chẳng biết nó đang có biểu hiện gì. Nó cúi đầu, nói nhỏ vào tai tớ:
- Chờ đấy, tao không để mày yên đâu.
Nói xong thì rời đi ngay.
Tớ không thể thở, tớ kinh hãi đến nỗi không dám thở ra.
Những tháng ngày đi học này có ý nghĩa gì khi bị nó ghi thù và tìm cách báo thù chứ, tớ không muốn đi học.
Làm sao đây, tớ sẽ chết mất, không sống nổi mất.
- Mày yếu đuối thật.
Tú cúi mặt viết viết, quăng cho tớ một câu chế giễu. Tớ cắn răng, nắm lấy cổ tay của cậu. Chắc vì đột ngột quá, trang giấy cậu đang viết bị rách toạc ra.
- Đến mày cũng coi thường tao như vậy à Tú?
Mắt tớ đã ươn ướt, bộ dạng vừa giận dữ vừa đáng thương.
Tú thở dài ra, mạnh mẽ rút lại tay của cậu khỏi tay của tớ.
- Tao nói có sai đâu, sao mày không đứng dậy đánh nó.
Đương nhiên tớ muốn đánh nó, tớ muốn đánh nó gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-oi-minh-thich-nhau-nha/2862833/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.