- Ừm.
Tớ đáp lại cậu, trông cậu hốt hoảng lắm gặng hỏi:
- Xíu không thấy buồn hay nhớ tui hả?
Nhớ chút chút, tớ không dám gật đầu vì nó ngại lắm. Lỡ như cậu nghĩ mình là loại dễ dãi mất mặt chết.
- Đi gấp vậy à?
Trí dựa lưng vào ghế đá, khẽ thở dài:
- Ừ, chắc là đi hơi lâu đấy.
Trong lòng tớ trỗng rỗng vô cùng, chẳng biết nên biểu hiện như nào mới phải. Tớ phải khóc, hay là cười? Tớ chẳng biết nữa, một chút cảm xúc mà tớ mong muốn hiện lên cũng không có.
- Lâu như vậy, tui sợ Xíu sẽ quên tui mất.
- Còn... điện thoại mà.
Trí là người hiện đại mà cứ làm sao í, cậu ấy ít xài điện thoại lắm. Nhắn tin với cậu khó khăn vô cùng, đa phần là gặp mặt thôi. Nên thốt ra lời đó xong, tớ chỉ ngại ngùng nhìn cậu.
- Đi cẩn thận, gặp ai xinh xinh đẹp đẹp thì yêu luôn đi.
Tớ nói, trong mắt cậu thì thành hờn dỗi. Cậu cười hì hì:
- Tui có Xíu rồi, yêu nữa thì thành người tồi hả?
- Trí luôn tồi mà, thêm nữa có là gì đâu.
Cậu đan các ngón tay vào, hơi ấm cậu tỏa ra khiến tớ thấy nóng. Cậu đi rồi, chắc là sẽ bớt vui đi, cũng cảm thấy vắng nữa. Không biết, cậu có như tớ không.
- Xíu không có quà gì tiễn tui đi hả?
Tớ ngẫm nghĩ, còn cần phải quà nữa cơ à?
- Hay mai Trí đi tớ tặng cho.
Trí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-oi-minh-thich-nhau-nha/2862789/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.