Cậu trao cho tớ một cái ôm ấm áp, cái ôm từ đằng sau lưng.
Nó không giống như việc cậu luồn tay qua eo tớ mỗi lần chạy xe, cái ôm này khác lắm. Tớ có thể cảm nhận được sự dịu dàng trìu mến của cậu, thực sự rất rất là nhẹ lòng.
Đôi khi chỉ đơn giản như vậy thôi cũng khiến tớ thấy được an ủi vỗ về.
- Tui sẽ ghét Xíu nếu Xíu bỏ rơi tui, còn chuyện khác tui mặc kệ.
Tớ vuốt lại mặt mình, tươi cười như chưa có gì xảy ra:
- Ôm chắc vào đấy.
Nói xong tớ phóng xe chạy về nhà. Chuyện hôm nay mất mặt quá, Trí còn ôm tớ nữa. Ngại chết, ngại chết!
Có lẽ tớ sẽ thử, thử thân thiết với cậu hơn bây giờ. Bởi chẳng ai có thể thân thiết với người không mở lòng mình được, tớ phải thay đổi bản thân đi thôi.
Tớ rút điện thoại ra nhắn vài dòng tin cho anh Lâm, vài phút sau anh trả lời lại ngay. Một mình tớ sẽ rất mông lung, tớ muốn có lời khuyên gì đó từ anh. Anh Lâm có đầu óc đơn giản lắm, ấy vậy cái đơn giản đó lại khiến tớ có nhiều suy nghĩ mới mẻ hơn.
Chuông điện thoại vang lên, tớ bắt máy. Giọng nói vui vẻ của anh truyền đến:
- Sao đây, cần mới gọi cho anh à?
- Đúng rồi, chứ bình thường em quên anh luôn í.
Anh Lâm giận dỗi.
- Hay lắm, anh mày cúp máy đấy!
Cái anh này chỉ thế là giỏi, tớ đành giở giọng ngọt ngào dụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-oi-minh-thich-nhau-nha/2862773/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.