- Thanh, mày phải đứng qua chỗ này nó mới đúng chứ?
- Mày không thấy đi từ đây qua đó sẽ đẹp hơn à?
- Mày diễn kịch hay biểu diễn thời trang? Thêm thắt vớ vẩn!
...
Thanh với Khánh cãi nhau to về một phân cảnh trong vở kịch, chuyện nó bé xíu xiu mà hai cậu ngang quá nên mới kéo dài như vậy.
Tớ ngồi một góc chờ đợi tới lượt, đột nhiên có một bàn tay vỗ vai tớ làm tớ giật bắn mình.
- Xíu...
- Trí... hả?
- Tui xin lỗi nha...
Não tớ chưa kịp hiểu cậu xin lỗi vì điều gì, ngơ ngác lắc đầu:
- Hả? Xin lỗi gì cơ?
Lúc này tớ mới nhớ ra việc cậu không chở tớ, cái máu nóng trào lên tớ quay mặt đi giận dỗi.
- À, việc cậu nói chỉ chở mỗi mình tớ thôi hả?
Trí nắm tay áo tớ kéo kéo như trẻ con làm nũng í, đáng yêu cực.
- Tui xin lũi, Xíu tha lũi cho tui đi mà...
- Không bao giờ.
Trí thấy tớ cương quyết quá, cậu ngả đầu vào vai tớ dụi dụi mấy cái. Tóc cậu phả vào cổ tớ cọ qua cọ lại nhột lắm, tớ vô thức bật cười dúm người lại:
- Đ... Đừng Trí ơi, nhột.
Cậu như chẳng nghe gì hết, khẽ nói:
- Xíu muốn tui làm gì để Xíu tha lũi cho tui, tui làm hết. Đừng giận mà, xin đó.
Tớ đẩy đầu cậu ra, thật sự tớ không giận cậu nhiều đâu bởi cậu cũng khó xử mà. Là tại Ly dùng bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-oi-minh-thich-nhau-nha/2862767/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.