Sáng 20/11, trường học trên cả nước tổ chức lễ tri ân thầy cô đã cống hiến hết mình cho ngành giáo dục và sự nghiệp trồng người của mình.
Bọn tớ sẽ chỉ đi lễ vào buổi sáng và được nghỉ cả ngày, tớ mặc áo dài rồi leo lên xe cùng Khánh đến trường.
Đã một tháng trôi qua từ khi tớ làm giúp việc cho Khánh, cho nên hôm nay mặt của tớ sẽ luôn giữ một nụ cười để Khánh vui vẻ mà phát lương.
- Mặt của mày còn sưng không Tư Anh?
Tớ vô thức sờ tay lên má, không có cảm giác đau gì mới trả lời nó:
- Mày xem coi có sưng không?
Khánh đưa mắt lên nhìn rồi hờ hững trả lời:
- Hình như hết rồi.
Chắc là hết, hôm qua chị Lan luộc trứng cho tớ lăn tiêu bầm mà. Tại thằng Khánh chứ ai, sao tớ cứ gặp rắc rối với mấy vụ như này nhỉ?
Mắt Khánh cứ chăm chú vào cái laptop chẳng ngó ngàng sự đời xung quanh, chắc là mấy cái tài liệu công ty ba nó gửi bắt nó xử lý đây mà. Khổ, mới tí tuổi đã phải gánh đống công việc như người trưởng thành rồi.
Tớ biết điều, không có làm phiền nó.
Nó đột nhiên dừng lại như nhớ ra gì đó, quay sang nói:
- À, tí mày ngồi cạnh tao nghe chưa đừng có lăng xăng ngồi lung tung.
Tớ nhíu hàng lông mày, không mấy vui vẻ với lệnh này của nó lắm nhưng cũng không dám làm trái:
- Ò.
Trên một dãy hàng ngồi dưới sân trường, đoạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-oi-minh-thich-nhau-nha/2862756/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.