Bọn tớ ra về khi bữa tiệc đã điểm 11 giờ, thay vì quay lại nhà Khánh bọn tớ quyết định về nhà dưới quê luôn cho kịp đi học ngày mai.
Chiếc xe lăn bánh trên đường giữa đêm, chú tài xế là người duy nhất tỉnh táo còn tớ và Khánh đã ngủ mất tiêu rồi.
Đột nhiên chuông điện thoại Khánh reo, nó dụi mắt rồi nhấc máy với chất giọng ngái ngủ:
- Dạ má... Dạ, tụi con về Đồng Nai rồi... Thôi mai còn đi học không ở lại chơi được đâu... Dạ, dạ... Dạ con biết rồi má yên tâm... Má đi nghỉ đi con cúp máy đây... Dạ...
Tớ cũng vì tiếng nó nói mà thức giấc, ấy vậy vẫn còn chưa thoát khỏi cơn mơ nên chỉ đưa mắt nhìn Khánh một cái rồi tiếp tục ngủ.
- Má bảo tao đưa mày về gặp bả.
- Ừm, mày nên thú tội với má mày đi.
- Không, tao chia tay bạn gái nhanh lắm nên má không quan tâm đâu.
- Vậy thì tốt...
Còn hơn là cảm giác lừa dối người lớn một cách tội lỗi, tốt hơn là bà ấy quên hẳn tớ luôn đi.
- Quần áo và túi xách má mày tặng tao, nếu có dịp tao sẽ trả lại.
Khánh khoanh tay, đổi tư thế dựa đầu:
- Má tao không nhận đâu, mày cứ giữ đi.
- Đồ nào cũng mắc tiền, tao áy náy lắm...
Nó tự nhiên giận giữ, nói nặng:
- Mày lắm lời thế, tao bảo cứ giữ thì giữ đi. Có quà nào tặng rồi nhận lại không hả?
Biết làm sao được, tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-oi-minh-thich-nhau-nha/2862744/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.