Tớ đang lau sàn phòng học của Khánh, bình thường Khánh học ít làm nhiều trên máy tính nên gọi phòng này là phòng làm việc đúng hơn.
Khánh gõ lạch cạch thuận miệng hỏi:
- Mày có đi chơi không?
Tớ cũng thuận miệng trả lời lại:
- Không, mệt lắm.
Đột nhiên Khánh dừng tay đưa mắt lên nhìn tớ:
- Vui mà, mày lì lì ở nhà mãi không đi chơi cho biết đời hả?
Tớ cũng dừng lại nhìn nó:
- Mất ngày công với mất tiền, mày nghĩ tao chọn đi chơi hả?
Khánh cúi đầu làm tiếp, càu nhàu:
- Lúc não cũng tiếc tiền, có dịp đi chơi mà mày không đi nữa.
Tớ lau xong sàn, xách xô nước với cây lau nhà đi khỏi phòng Khánh không thèm nói gì hết.
Cái nhóm đi chơi với tớ không hợp lắm sao ấy, thực ra mấy bạn đó rất thân thiện và dễ thương vấn đề ở tớ cơ. Tớ ngại với sự năng nổ của họ, thấy bản thân có cố thế nào cũng không hòa nhập thành một nhân tố trong đó được.
Thâm tâm tớ muốn đi, tớ chưa đi chơi xa bao giờ nếu đi chắc vui lắm luôn. Lại còn đi Đà Lạt nữa, chụp hình cháy máy.
Tắm rửa sạch sẽ rồi ngồi trên giường, chuẩn bị đi ngủ. Tớ lướt facebook một lát Khánh bước vào, nó đi thẳng vô nhà tắm xử lý cá nhân mới bước ra.
- Ê Đà Lạt đẹp lắm á, mày đi bao giờ chưa?
Lại nhắc, nhắc cái tớ hứng thú muốn đi. Tớ lắc đầu, buồn rầu:
- Hong mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-oi-minh-thich-nhau-nha/2862739/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.