Edit: Lạc Thần
Nhan Bá Tân thấy vẻ mặt ngự y khẩn trương, nhất thời trong tim bốc lên dự cảm không tốt. Quả nhiên, ngự y nhẹ chau mày lại, hiện ra lo lắng cùng nghi ngờ nới: "Mạch tượng này rất kỳ quái, giống như là bệnh nặng kéo dài không khỏi bệnh lâu hao tổn kinh mạch, yếu đến dọa người. Tình trạng như thế, đổi người khác ước chừng đã sớm không chịu được, nhưng Hạ Lan tiên sinh trong ngày thường lại nhìn không ra nửa điểm bệnh tật, mà lại còn có thể như không có chuyện gì xảy ra chống đỡ, quả thật không phải tu vi tầm thường có thể đạt tới."
"Có thể chữa trị không?" Nhan Bá Tân nghe xong nghi ngờ giải thích của hắn, hỏi thẳng tới trọng tâm.
Ngự y hơi chần chờ, trả lời: "Hạ Lan tiên sinh tinh thông y thuật, nhìn theo mạch tượng này hôm nay, ngài ấy đối với chứng bệnh lần này cũng là không còn kế sách, trình độ y học của mỗ kém xa Hạ Lan tiên sinh......" Dứt lời lắc đầu một cái: "Thật sự không thể ra sức."
Sắc mặt Nhan Bá Tân trong nháy mắt chìm xuống: "Khi nào thì hắn tỉnh lại?"
Ngự y đang muốn đáp lời, bên trong lao ra nói: "Tỉnh tỉnh, Hạ Lan tiên sinh tỉnh!"
Nhan Bá Tân không nói hai lời vén áo dài đi vào, ngự y đứng ở ngoài cửa không dám lỗ mãng đi vào, chỉ kéo thứ bộc qua, viết một phương thuốc cho hắn: "Phương thuốc này chế thành thuốc viên, có thể dùng lúc nguy cấp, dù là Hạ Lan tiên sinh không có ý định dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-nu/2539558/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.