Từ đầu tới cuối, Lý Thừa Phong cơ hồ đều bị Tông Đình dắt mũi, thế cục dường như đã bị hắn khống chế hoàn toàn. Đám người Tông Chính Khanh bởi vì không biết bên trong di chiếu cụ thể viết cái gì, chỉ mơ hồ nghe được "bàn giao, hòa ly" trong lòng suy đoán, cả đám trừng lớn mắt, đều đoán có phải hay không nữ hoàng bị hóa điên nên mới để lại một đạo mật chỉ như vậy.
Tông Chính Khanh vội nói: "Đợi chút, không phải nói Ngô Vương ‘đau thương quá độ thân thể ốm đau’ sao? Sao lại nói là bị giam lỏng, chuyện hòa ly vừa rồi nghĩa là sao?"
"Đau thương quá độ thân thể ốm đau?" Tông Đình tiếp lời hỏi ngược lại, thu mắt nhìn về phía Lý Thừa Phong: "Xem ra những chuyện mà Điện hạ giấu giếu triều thần cũng phải chỉ có một chút, nếu không phải đêm qua quan trực đêm của Trung Thư Tỉnh bẩm báo ‘đêm qua cận vệ của Đông cung đã bắt Ngô Vương đang ở trong nội khu đi ’, sợ rằng thần cũng lầm tưởng Ngô Vương là bởi vì thân thể ốm đau mới ở lại trong cung rồi."
Trong lời của hắn có dao, vả lại trực tiếp nói ra sự thật tối hôm qua Lý Thuần Nhất là bị Đông cung mạnh mẽ áp đi. Lúc này mấy vị triều thần đều nín thở lắng nghe hai người đánh giáp lá cà, Lý Thừa Phong ánh mắt lạnh băng: "Cũng chỉ là ở trong cung nghỉ ngơi mấy ngày, trong lòng nàng nếu như không có việc gì khuất tất thì sao phải sợ điều tra? Bệ hạ đột nhiên băng hà, hôm qua ta vào cung gặp bệ hạ người cũng đã nói phải điều tra cho rõ, dù là Ngô Vương cũng không thể ngoại lệ, Bổn vương làm như vậy có gì không ổn sao?"
Nàng lặng yên không một tiếng động quay ngược mũi giáo, đẩy câu hỏi cho mọi người.
Lý Thừa Phong lúc này chiếm thế thượng phong, Tông Đình sẽ không cùng nàng tranh cãi vấn đề này, chỉ cầm di chiếu nói: "Vậy thì xin phiền Điện hạ nhanh chóng điều tra tìm hiểu rõ việc này, cũng là cho thần một cái công đạo. Dù sao thế cục ở Quan Lũng mỗi ngày một thay đổi, thần nếu bởi vì chuyện ‘Hòa Ly’ ở lại chỗ này thời gian quá dài, chỉ sợ Lũng Tây không thái bình."
Dùng cục diện ở Quan Lũng để thể hiện sự uy hiếp, từ trước đến giờ luôn là thủ đoạn hữu hiệu, từ nữ hoàng đến thái nữ, tất cả đều không ngoại lệ. Tông Đình động đúng điêm yếu của nàng, tự nhiên sẽ không cùng nàng dây dưa nhiều, nhanh chóng đi giày sau đó đi ra ngoài.
Hắn tới một cách lỗ mãng, nhưng lại rời đi rất tự nhiên, để lại Lý Thừa Phong cùng một đám cựu thần mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng Tông Chính Khanh dẫn đầu cầm lên sổ ghi chép trước mặt, vội vã rời đi: "Thần còn có rất nhiều chuyện bận rộn, xin được cáo lui trước." Nói xong đối với Lý Thừa Phong khẽ khom người, rồi im lặng lui xuống. Thấy hắn như thế, mấy cựu thần khác cũng rối rít cáo lui, cuối cùng để lại Lý Thừa Phong một thân một mình ở lại Nghị Sự đường.
Tông Đình đi ngoài hành lang Nghị Sự đường, một con quạ đen đậu lên đầu vai hắn thầm thì khẽ kêu. Tông Đình nhanh chóng gỡ tờ giấy trên chân nó, vừa buông tay nó liền đập cánh bay lên, đúng lúc này Tông Chính Khanh vừa vặn đuổi tới, thở hổn hển ngửa đầu nhìn quạ đen vừa bay đi được một chút nói: "A đây không phải là quạ đen của Ngô vương sao?"
Tông Đình liếc hắn một cái không lên tiếng. Tông Chính Khanh cất sổ ghi chép vào trong tay áo, lại tiếp tục tiến lên phía trước hai bước, nhỏ giọng cùng hắn nói: "Tướng công tới đúng lúc như vậy, chẳng lẽ là thu được tin tức gì?"
Tông Đình biết hắn không có ác ý, nhưng xưa nay Tông Chính Khanh không quản được cái miệng, cùng hắn nói chuyện tương đương với việc cùng toàn bộ người trong thành Trường An nói chuyện, cũng là dạy cho người khác biết trước mặt hắn lúc nào cũng phải cẩn trọng trong lời nói.
"Không có, ta chỉ là đúng lúc trở lại phục mệnh."
"Vậy ngài đang muốn đi nơi nào?"
"Trở về Trung Thư Tỉnh."
"A, mặc kệ Ngô vương sao?"
Tông Chính Khanh vốn cho là hắn phải làm ra điều gì đó thật lớn, nhưng Tông Đình lại trả lời: "Trước sau gì cũng sẽ hòa ly, hôm nay có thể ở trước mặt Điện hạ thay nàng nói lên đôi câu đã coi như là còn chút tình cảm, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?" Lúc này hắn nói vẻ mặt rất bình thản nhạt nhẽo vô tình, xem ra là hết sức phù hợp tác phong làm người của hắn, nhưng rõ ràng có điểm quái dị!
Tông Chính Khanh dù sao cũng hơi lo lắng cho Lý Thuần Nhất, nghe Tông Đình nói như vậy, trong lòng lập tức lạnh đi, lại nẩy ra một chút suy đoán không tốt. Tông Đình thích ăn dấm chua, lại nhỏ mọn, những điều này hắn đều biết sơ sơ một hai điều. Lần này nháo tới mức muốn hòa ly dẫn tới tình cảnh này, chẳng lẽ là bởi vì người họ Nhan ở Sơn Đông kia hay sao?
Hắn cả gan nói: "Cho dù là vợ chồng tốt đến mấy cũng sẽ có lúc hiểu lầm, Tướng công và Ngô vương mới xảy ra chút bất đồng đã cứ như vậy mà qua loa sống chết phán định, cũng không tốt lắm đâu. Theo hạ thần, hay là cứ cứu nàng ra ngoài rồi nói chuyện một chút mới phải."
"Hiểu lầm?" Tông Đình hời hợt hỏi lại một lần, ánh mắt xẹt qua mặt Tông Chính Khanh nói: "Ngô Vương ăn trong chén nhìn trong nồi, thái độ đã rõ rang như vậy, há lại là hiểu lầm? Để cho nàng cùng vị trong nồi kia đi Tiêu Dao thôi."
Trong lời nói của hắn hiển nhiên lộ ra hình tượng của một người chồng ghen tuông, Tông Chính Khanh nghe được tâm lạnh đến đáy —— xong rồi, trông cậy vào người này cứu Lý Thuần Nhất là không thể nào. Tông Chính Khanh than thở xong lại muốn khuyên nhủ mấy câu, ngẩng đầu lên lần nữa đã thấy Tông Đình sải bước đi xa.
Bên này bày ra bộ dạng đoạn tình đoạn nghĩa, quạ đen vẫn trung thành tận tâm bay xuyên qua cửa sổ đậu xuống trước bàn chỗ Lý Thuần Nhất. Lý Thuần Nhất từ trong ống lấy ra tờ giấy, mở ra liền nhìn thấy chữ viết của Tông Đình, bên trên chỉ viết hai chữ "Ba ngày", nói cho nàng biết nhiều nhất chờ ba ngày.
Lý Thuần Nhất bĩu môi đưa tờ giấy trước nến, ngọn lưa nhanh chóng bùng lên tờ giấy trong nháy mắt liền hóa thành tro bụi.
Giấy bụi lơ lửng trên không trung còn chưa kịp rơi xuống, bên ngoài tiếng bước chân lại gần. Tiếng bước chân ở bên ngoài ngừng lại một nhịp, hình như đang hỏi cung nhân.
"Ăn chưa?" là âm thanh của Lý Thừa Phong.
Cung nhân cúi đầu trả lời: "Thức ăn đưa vào đều ăn rồi, không còn một chút."
Lý Thừa Phong đột nhiên cau mày, đi về phía trước hai bước lệnh cho thị vệ mở cửa. Cửa mới vừa bị mở ra, giấy bụi đã biến mất, quạ đen cũng lặng lẽ trốn đi.
Trên bàn bày khay thức ăn đã trống không, thức ăn đưa vào trước đó đều là đồ ăn mặn, nhưng mà bây giờ lại chỉ còn lại canh. Ánh mắt của Lý Thừa Phong nhìn liếc lên trên bàn, hẳn là không thể tin. Mà lúc này Lý Thuần Nhất lại bưng lên bát canh trước mặt, ở trước mặt nàng uống cạn bát canh thịt.
Nàng uống xong ngẩng đầu nhìn về phía Lý Thừa Phong, hoàn toàn không có nửa điểm muốn đứng dậy nôn mửa.
Lý Thừa Phong vốn là muốn mượn chuyện này hành hạ nàng, nhưng chiêu này cũng đã không hề tạo tác dụng, nàng bắt đầu ăn thịt từ khi nào?
"Ngày đó khi Tiểu quận vương qua đời, tỷ tỷ từng cho ta ăn hơi nhiều, nói thân thể không tốt thì không thể làm được chuyện gì. Sau này ta suy nghĩ một chút thấy có đạo lý, liền sửa lại tật xấu kén ăn." Nàng đặt bát canh xuống bình thản nói tiếp, "Tỷ tỷ chiêu đãi ta sẽ hưởng thụ, đa tạ."
Lý Thừa Phong vốn muốn làm nàng nôn mửa, nàng lại như quái vật ăn hết toàn bộ số thức ăn đưa tới, hơn nữa ăn được thật dễ dàng.
Lý Thừa Phong chống đỡ hai cánh tay trên bàn người nghiêng về trước, lập tức mang đến cho nàng cảm giác bị áp bức, nàng lại chỉ nâng mắt lên, sóng nước lưu chuyển nhìn đối phương: "Thân thể không tốt không làm được gì —— chuyện ta muốn làm trong đó ước chừng cũng bao gồm việc cả mang thai sinh con. Tỷ tỷ lúc ấy thực ra là muốn cùng ta nói cái này sao?"
Nàng dừng lại, không chút hoang mang nói tiếp: "Hoàng thất hậu duệ mỏng manh, vì vậy tỷ tỷ cùng với bệ hạ gửi hy vọng vào ta vì Hoàng thất sinh con, thật ra thì chuyện này cũng không phải không ổn, ta cũng có thể tiếp nhận. Vốn là ta cũng dự định vì Hoàng thất mà sinh ra đứa nhỏ này, sau đó biến mất khỏi triều đình, quãng đời còn lại sẽ tu đạo cầu bình an...... Nhưng tỷ tỷ nhưng hết lần này tới lần khác cản trở ta tu đạo, lại có tư tưởng mổ gà lấy trứng, dường như muốn khi ta sinh hạ đứa nhỏ xong liền đưa ta vào chỗ chết, khiến cho người khác không thể không mưu tính."
Nàng thằng thắn ngoài dự liện của Lý Thừa Phong, gương mặt bình tĩnh rơi vào trong mắt của Lý Thừa Phong khiến nàng ta càng tức giận. Lý Thừa Phong nhớ tới những chuyện nàng làm ở Sơn Đông liền hận không thể xé nát mặt của nàng, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Mà sơ dĩ Lý Thuần Nhất dám như vậy, chính là đã đoán đúng nàng trong mắt Lý Thừa Phong vẫn có giá trị lợi dụng, cho dù chỉ là một quân cờ còn giá trị.
"Chó cùng cũng sẽ dứt giậu, huống chi đây lại là người." Lý Thuần Nhất thở dài một cái nói: "Hôm nay bệ hạ đã băng hà rồi, tỷ tỷ cũng sắp ngồi lên đế vị, chỉ cầu tỷ tỷ lưu cho ta một con đường đi, ta sẽ không quấy nhiễu tỷ tỷ thực hiện sự nghiệp to lớn, nếu có thể thuận lợi sinh hạ đứa nhỏ, ta sẽ cùng với nó cắt đứt quan hệ tự động rời đi, giao do tỷ tỷ nuôi dưỡng. Nhưng ——" nàng đột nhiên chuyển giọng, ngước mắt nhìn về phía Lý Thừa Phong nói: "Nếu như tỷ tỷ vẫn bức bách ta, như vậy đến lúc đó hoặc là ngọc nát, hoặc là ta phải tự mình tìm đường đi rồi......"
Lý Thừa Phong đưa tay nắm cằm nàng, ánh mắt lạnh lùng: "Ngươi học được cách ra điều kiện từ khi nào hả?"
"Quá khứ không biết, tương lai cũng sẽ không dung tới, chỉ có lúc này...... Tỷ tỷ đích thực đã biết ý của ta rồi sao?"
"Không thể được!" Lý Thừa Phong bỗng ngồi dậy, vẻ mặt cực kỳ tức giận: "Trước đây ngươi cùng với Hạ Lan Khâm cấu kết, với Hoài Nam nuôi quân, sau lại dựa thế Tông Đình, thu Quan Lũng vào túi riêng, đi Sơn Đông liền cùng Nhan gia dây dưa không rõ, đưa chồng ta vào chỗ chết! Ngươi cho rằng mắt ta mù sao? Ngươi thực sự là ‘tu đạo cầu tiên’ sao?!"
"Vậy thì phải làm thế nào đây?" Lý Thuần Nhất vẫn ngồi im bất động, "Ta đây chỉ có chút chiêu trò vặt vãnh, tỷ tỷ nhìn một cái liền có thể đoán được, ta có nháo, nhưng mà ở dưới mắt tỷ tỷ cùng bệ hạ cũng chỉ là nhảy nhót vài cái, thì có thể nháo ra được chuyện gì? Huống chi con người luôn có ham muốn riêng, lòng người cũng hay thay đổi, ta đây cũng chỉ có cách dựa thế, ước chừng cũng chỉ giữ được trong chốc lát, dù sao cũng không phải là kế lâu dài, tỷ tỷ ngược lại không cần lo lắng."
Lời nói này của nàng, chính xác đã khiến Lý Thừa Phong nhớ tới chuyện "Hòa Ly" đã được xắp đặt trước đó.
Giữa nàng và Tông Đình đã vạch rõ giới hạn, đích xác có thể cắt đứt sự liên quan tới Quan Lũng, nhưng nàng quá bình tĩnh, bình tĩnh giống như đã được tính trước kỹ càng hoàn toàn không nhìn ra sơ hở.
Tình trạng này khiến trong long của Lý Thừa Phong trở nên tức giận, đúng lúc này, trong cung điện nhỏ yên tĩnh vang lên tiếng “Uỵch”. Lý Thừa Phong lỗ tai vừa động, bước nhanh theo hướng âm thanh ngọn nguồn đi tới, cách màn tơ bỗng nhiên bắt được một con quạ đen như mực!
Quạ đen nhanh chóng nghiêng đầu hung ác mổ nàng một phát, không ngờ được lần này lại chọc giận nàng hoàn toàn.
Lý Thừa Phong nắm chặt con quạ đen kia không thả, thậm chí kéo cả màn tơ xuống. Quạ đen bị màn tơ phủ lên, hai cánh bị khóa kín ở trong tay Lý Thừa Phong, trong lúc nhất thời không có cách nào nhúc nhích, chỉ có thể oác oác kêu đau.
Lý Thuần Nhất vừa nghe thấy âm thanh, trong lòng đã bực bội, hận không thể lập tức đứng dậy tiến lên đoạt lại thú cưng.
Nhưng Lý Thừa Phong lại nắm chặt quạ đen vững vàng đi tới trước mặt nàng, trên mặt ác độc nói: "Dùng giống chim xui xẻo này để liên hệ tin tức, thật đúng là xứng với lòng dạ ngươi." Nàng cắn răng nghiến lợi nói xong, chợt dưới tay dùng sức, nắm cánh quạ đen hung hăng xé đi ——
Tiếng kêu cực kỳ thảm thiết đột nhiên vang lên, Lý Thuần Nhất tâm thoáng chốc bị nhéo đến cổ họng.
Quạ đen dùng hết một chút hơi sức cuối cùng điên cuồng muốn tránh thoát khỏi sự kiềm chế, một cánh khác thế nhưng cũng bị xé rách.
Tiếng kêu thảm kia khổ sở lại tuyệt vọng, Lý Thừa Phong chợt bình tĩnh lại, ánh mắt lạnh lẽo di chuyển nhìn sắc mặt cả kinh của Lý Thuần Nhất, dùng âm thanh không hề có nhiệt độ gằn giọng nói với nàng: "Cuối tháng là Đại Điển Đăng Cơ, đồng thời sẽ sắc lập con thứ dòng chính của Nguyên làm tân hoàng phu. Muốn để cho ta nhìn thấy sự thành tâm của ngươi, thì hãy cùng với tân hoàng phu đợi cho tốt, mang thai đứa bé sau đó hảo hảo hạ sinh."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]