Vận mệnh của đứa trẻ trong chiếc lều kia đã không thể xoay chuyển được nữa, vận mệnh của dân chúng Tề Châu vẫn còn chưa rõ. Cơn mưa rào đã ngớt, đất trời trở nên mịt mờ, đám ngựa cúi đầu để ăn vài cọng cỏ khô trên nền đất khô cằn. Lý Thuần Nhất nói xong, vẻ mặt của Trung Lang tướng Tạ Tiêu không khỏi ưu sầu.
Hắn ở trong quân doanh, biết một chút về ôn dịch, nhưng những gì hắn biết, cụ thể là sự khống chế và cách ly người bệnh lại hoàn toàn khác với dịch bệnh đang bùng nổ ở dân gian. Sơn Đông giàu có và đông đúc, vậy mà chỉ có một lương y, một trợ giáo, mười ba mười bốn học trò đảm nhận việc coi sóc bệnh tình cho phủ quan lại ở các châu. Nếu như bệnh dịch thật sự bùng nổ, sự cứu trợ và khống chế tình hình của các quan lại ở địa phương sẽ vô cùng hạn chế.
Lúc này, hai ngươi đã đến ranh giới Thanh Châu, trong lòng Tạ Tiêu chợt nảy ra ý định thối lui: “Điện hạ, có cần phải vòng lại phủ Tề Châu không?”
"Đến thẳng công đường Thanh Châu.” Lý Thuần Nhất nói xong, sắc mặt không hề thay đổi, ghì cương ngựa mà phóng tới. Khắp người nàng ẩm ướt, gió lạnh thổi xuyên suốt da thịt. Dọc đường đi, có thể nhìn thấy không ít thi thể chưa được chôn cất, ngay cả tứ chi cũng không đầy đủ, xương trắng bị gió táp mưa sa cuốn qua, để lộ da thịt đã rữa và nước bùn nhão nhoét.
Ngựa phi nước đại, lúc tới Thanh Châu thì trời đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-nu/2539511/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.