Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Một đêm này, dường như cả thành Trường An không ngủ. Khó có đêm nào mà cả phố thị được dịp no say quá chén, tới sáng tinh mơ mắt mới lờ đờ, nghênh đón ánh nắng của ngày mùa thu rét lạnh.
Sương còn chưa tan, triều thần lẫn sứ thần đã có mặt ở điện Thái Cực. Mấy khuôn mặt mệt mỏi, ngáp dài ngáp ngắn cố gắng chống đỡ: “Hôm qua uống đến mức làm càn, quả thật rất đau đầu, nhưng mà rượu này rất tuyệt, Ngụy Minh phủ không đến đúng là uổng phí”; "Sao tại hạ có thể tiêu dao như Lý Lang trung đây chứ? Hôm qua, tại hạ bận rộn cả đêm, trời còn chưa sáng liền vội chạy tới, đến bây giờ còn chưa kịp chợp mắt, quả thật là rất vất vả.” Triều thần nhỏ tiếng nghị luận, cho đến khi khuôn mặt dò xét của Ngự sử liếc qua, họ mới câm miệng lại.
Tiếng trống Thừa Thiên Môn đột nhiên vang lên “đông, đông, đông”, vừa thong thả vừa hùng hồn, mỗi tiếng vang lên đều chấn động khắp cung thành. Thái thường tự tấu nhạc lễ, nghênh đón đế vương tiến vào. Hoàng phu lâu ngày không lộ diện cũng xuất hiện, dáng người vẫn cao như năm nào. Nghe nói thân thể ông ngày càng sa sút, giống như gặp phải đại nạn, nhưng hôm nay nhìn thấy lại có vẻ không phải như vậy. Ông đi song song với Nữ hoàng. Từ năm hai mươi tuổi đến nay, bọn họ đã dắt tay đi cùng mấy chục năm ròng, hắn được cho là người thân nhất, đồng thời cũng là đồng minh duy nhất của Nữ hoàng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-nu/2539443/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.