Mộ Dung thần tình đỏ bừng, cả người nóng lên, khó chịu lăn lộn trên mặt đất, miệng lại bị vải chặn lại, chỉ có thể rên rĩ ra tiếng, muốn dùng tay vỗ về chơi đùa phân thân của mình, hay lấy tay tự sáp nhập cúc huyệt mình, nhưng cũng bị buộc chặt. Hai huynh đệ Tư Mã Cần đương nhiên là người khởi xướng, dường như rất giống với mấy đứa nhỏ đang quan sát côn trùng, hưng phấn mà nhìn chăm chăm Mộ Dung lúc bị uy xuân dược sẽ có phản ứng gì. “Khiêm Nhi, ngươi lấy roi đánh hắn hai mươi bản, không cần dùng sức, trừu vào phân thân của hắn, hảo”. Tư Mã Cần ra lệnh, giống như một viên quan chỉ huy. “Ta đã biết, Nhị ca”. Tư Mã Khiêm ngoan ngoãn lĩnh mệnh, cầm lấy roi liền đánh. Mộ Dung muốn né tránh, lại bị Tư Mã Cần dùng chân đạp bả vai, chỉ có thể tùy ý Khiêm Nhi thi bạo. Còn dư đến mười bản, Mộ Dung không chịu nổi kích thích, phân thân liền bắn ra một đạo tinh thủy nóng bỏng, tầm bắn kinh người, Khiêm Nhi né tránh không kịp nên cả mặt dính đầy dương tinh. “Tiện nô, ngươi dám làm bẩn bổn vương, đáng chết”. Tư Mã Khiêm một bên tức giận mắng, một bên hung hăng đánh vào mông Mộ Dung. “Khiêm Nhi, Nhị ca quên nhắc nhở ngươi, nên ngươi phải cẩn thận đề phòng”. Tư Mã Cần lấy khăn tay ra, lau sạch sẽ cho Khiêm Nhi. “Nhị ca, không có gì, đây đều là lỗi của tiện nô”. Tư Mã Khiêm không ngừng đánh Mộ Dung, phát tiết mối hận trong lòng. “Trẫm thấy các ngươi chơi thật vui vẻ, tiện nô này cũng không tệ lắm, hắn chính là cực phẩm”. Tư Mã Ngung đẩy cửa tiến vào, thấy hai đứa con bảo bối đang đùa giỡn nô lệ, hơn nữa thủ đoạn cũng không tồi. “Phụ hoàng, mẫu phi đâu?”. Tư Mã Khiêm sợ hãi việc phải nghe Từ Húc thuyết giáo vội hỏi. “Mẫu phi của ngươi đang đọc sách trong phòng, yên tâm đi, trẫm sẽ không nói cho hắn. Không chỉ hoàng tử, mà công tử nhà quyền quý cũng không thể không có người dạy dỗ nô lệ, nhưng trẫm sẽ không ngăn cản các ngươi, bất quá ngàn vạn lần đừng cho mẫu phi nhìn thấy, nếu không hắn sẽ lại lãi nhãi mắng các ngươi, còn có thể nói đều là lỗi của trẫm”. Tư Mã Ngung nhớ tới Từ Húc là ngoại lệ, hắn khi trước làm An Lạc hầu không hề nuôi dưỡng nô lệ, nhưng cũng giống mình trước kia khi làm thái tử cũng có rất nhiều món đồ chơi, đương nhiên sẽ không nói cho bọn nhỏ biết. “Phụ hoàng, Cần Nhi đã chép xong, trừ thái tử kia một phần, còn lại đều tận tay đưa cho các vị đệ đệ. Đây là Cần Nhi tự mình làm, thỉnh phụ hoàng đọc”. Tư Mã Cần quỳ xuống cung kính nói. “Không tồi, viết rất khá, ngươi hẳn là hiểu biết hơn lúc trước rất nhiều, trẫm thật cao hứng, các ngươi có thể huynh hữu đệ cung, tốt lắm, trẫm thật sự cảm thấy được an ủi. Trong số đứa con của trẫm, Hằng Nhi và Kiện Nhi tuổi còn nhỏ, có thể tạm thời bỏ qua, Hiền Nhi hổ lang chi tâm, lại không có lòng hiếu thảo nên trẫm quyết định phế truất. Kế sách hiện tại của trẫm là Đông Cung vị giao cho Khiêm Nhi phụ trách, còn Cần Nhi hảo hảo phụ trợ Tam đệ tương lai lớn lên làm một hiền vương, biết không?”. Tư Mã Ngung nghiêm túc nói. “Khiêm Nhi khẩn cầu phụ hoàng, học vấn của Nhị ca so với Khiêm Nhi uyên thâm hơn, vẫn là nên lập Nhị ca làm thái tử”. Tư Mã Khiêm hiện tại thật tình thích Tư Mã Cần, cho dù để Nhị ca làm thái tử, hắn cũng không quan hệ. “Nhi thần vâng theo ý chỉ phụ hoàng, nguyện cả đời phụ trợ Tam đệ, trung với xã tắc, tuyệt không dám huynh đệ tương tàn, nếu làm trái ý, cam nguyện chịu sự trách phạt của phụ hoàng”. Tư Mã Cần trong lòng hiểu được, chuyện mẫu phi được phong hậu là chắc chắn, huống hồ Khiêm Nhi lại được mẫu phi ưu ái, nếu mình dám ngăn cản, phụ hoàng tất sẽ không bỏ qua, bởi vậy chỉ có thể thuận theo. “Cần Nhi, từ hôm nay, trẫm phong ngươi là Hán quận vương, hảo hảo làm việc, khi ngươi mười tám tuổi, tấn phong thân vương”. “Nhi thần tạ ơn phụ hoàng đại ân”. “Còn Hiền Nhi kia thì phái người đi đưa cho hắn, trẫm về trước. Đúng rồi, các ngươi giải quyết tiện nô kia a”. Tư Mã Ngung thấy Mộ Dung sắp sữa bùng nổ tới nơi, bởi vậy nhắc nhở đứa con, sau đó lại rời đi. “Cần Nhi đã biết”. Tư Mã Cần biết mình sẽ không được ban Đông Cung vị, suy nghĩ định phát tiết trên người Mộ Dung. “Nhị ca, ngươi định làm sao cho hắn thỏa mãn?”. Tư Mã Khiêm tò mò hỏi. “Đưa roi cho Nhị ca”. Tư Mã Cần một bên phân phó, một bên nâng mông Mộ Dung, sau đó lấy trân châu ra. Sau khi tiếp nhận roi, liền thô bạo trừu sáp cúc huyệt Mộ Dung, không có nửa điểm thương hương tiếc ngọc, rất nhanh cúc huyệt liền chảy máu. Tư Mã Cần bây giờ mới rút ra, lại dùng roi quất thẳng vào cúc huyệt của Mộ Dung, thẳng đến khi hắn chịu không nổi té xỉu mới thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]