Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 35

“Húc Nhi, ngươi biết không, trẫm thực khó nghĩ, không thể làm cho thế hệ này phát sinh cốt nhục thảm biến, trẫm phải bảo toàn con mình”. Tư Mã Ngung trần trụi nằm trên long sàn, ôm lấy Từ Húc cũng đồng dạng, lo lắng nói. Vốn phù dung sớm tàn, đêm xuân thì ngắn, lý ra nên tận hưởng lạc thú trước mắt, không thể không sủng ái hắn.
“Ngung, ngươi thật sự quyết định phế thái tử, không cho hắn sửa đổi sao?”. Hắn thấy Tư Mã Ngung chủ động nhắc tới, mới nói ra.
“Nếu không nhanh chóng phế truất, khó có thể bảo toàn tánh mạng Hiền Nhi, trẫm nghĩ chỉ cần đợi mấy năm nữa, tất nhiên hoạ từ trong nhà, hắn hiện tại trong mắt không có trẫm, tâm tư hắn cũng chỉ có ngai vàng của trẫm. Nếu quả thật hắn bất trung, bất hiếu, bất nhân, trẫm thật sự không bặc hôm nay bị chậm, ngày mai ngộ hại”. Tư Mã Ngung vô cùng đau đớn, tuy phụ tử thân tình tan vỡ, nhưng trong lòng cũng không chịu việc bị thái tử uy hiếp.
“Ngươi chẳng lẽ không sợ chó cùng rứt giậu, hoàng hậu có thể ngồi nhìn thái tử bị phế sao?”. Từ Húc không muốn làm hoàng đế thất vọng, nhưng hoàng hậu có thế lực chống lưng, năm đó cung biến nên mới thành công, nguyên lai là vì lúc đó binh bộ thượng thư Trần Kính Văn phản chiến, nên Tư Mã Ngung mới sính hai nữ nhân Trần gia làm thái tử phi. Hiện giờ hoàng hậu bị phế, tất nhiên sẽ không dễ dàng cho qua chuyện này.
“Nàng đương nhiên sẽ không, trẫm đã có bộ thự, bọn họ trở mình còn không được nữa là, bất quá Húc Nhi phải cẩn thận đề phòng, trẫm sợ nàng thừa dịp trẫm không ở đây, lại gây khó dễ cho ngươi. Trẫm lập tức truyền chỉ, hai ngàn danh Vũ y vệ trong Đại Minh cung sẽ nghe ngươi điều khiển”. Tư Mã Ngung trải qua mười năm điều binh khiển tướng, sớm đã khống chế chặt chẽ quân quyền, Trần Kính Văn vì phong hàn nằm liệt giường, chỉ mấy đứa con có thể làm được việc gì? Trần Đảng đã sớm như gió trung chi chúc, sắp sửa tắt thở, hoàng đế cũng không lo lắng bọn họ, chỉ sợ có kẻ đâm sau lưng, bởi vậy Từ Húc phải đề cao cảnh giác.
“Vậy nếu hoàng hậu hạ chỉ truyền ta đến tẩm cung của nàng, ta phải làm sao đây?”. Từ Húc nghĩ, cứ cho nàng là hoàng hậu đi, bất quá ta có thể không nghe theo mệnh lệnh của nàng sao?
“Húc Nhi vì như vậy mà sợ hoàng hậu sao? Nếu ngươi vẫn là nô lệ thì sẽ, nhưng ngươi hiện tại là ái nhân của trẫm, được chỉ định đứng đầu Lục cung, vừa rồi trẫm nghe ngươi hét lớn: Bản cung ở đây, các ngươi dám làm càn, lui ra. Nô tài đã sợ tới mức người ngã ngựa đổ, trẫm lúc ấy thật sự cũng có điểm sợ hãi nha”. Tư Mã Ngung cố ý trêu chọc Từ Húc.
“Ngung, ta là vì bảo hộ Khiêm Nhi, ta chỉ là một tiểu quý nhân, lúc đó thật sự là rất can đảm mới dám cùng thái tử của ngươi đối địch”. Từ Húc từ khi được xóa bỏ thân phận nô lệ, mọi uy nghiêm của An Lạc Hầu khi xưa đều được khôi phục, cho nên mới có can đảm đối kháng với thái tử.
“Húc Nhi nguyên lai là hướng trẫm oán giận, trẫm ngày mai liền hạ chiếu tấn phong ngươi là Lệ Hoàng quý phi, đảm nhiệm hết thảy sự vụ trong hậu cung, thẳng đến khi ngươi trở thành một quốc gia chi mẫu mới thôi”. Tư Mã Ngung trong lòng cho rằng hắn vẫn cảm thấy mình là một nô lệ, tự tôn thế nhưng có thể khôi phục nhanh như vậy, nên y phi thường cao hứng.
“Ngươi thật không biết hổ thẹn, ai muốn làm hoàng hậu của ngươi chứ, ta chỉ muốn làm mẫu hậu của huynh đệ Khiêm Nhi mà thôi”. Từ Húc mạnh miệng nói, đã muốn từ mẫu phi lên cấp thành mẫu hậu mà cũng chưa chịu thừa nhận.
“Vậy ngươi thật sự không thích trẫm một chút nào sao? Trẫm muốn nghe nói thật, nếu không nói ra, trẫm sẽ không cho ngươi thỏa mãn”. Tư Mã Ngung khẽ cắn gáy hắn, tay không ngừng thăm dò khơi mào dục vọng của hắn.
“Hảo, ta thừa nhận là có một chút”. Từ Húc cảm thấy long căn của hoàng đế đã muốn ngẩng đầu, nhưng chỉ cọ xát ở ngoài tiểu huyệt, không có đi vào, bởi vậy chỉ còn cách nói thật.
Tư Mã Ngung lật sấp Từ Húc lại, sau đó từ phía sau tiến công, bặc một tiếng, long căn đã đi vào, hắn khẽ ngâm lên.
“Húc Nhi của trẫm, chỉ có ngươi mới có thể thỏa mãn trẫm, trẫm về sau sẽ ban cho ngươi một đứa nhỏ”. Tư Mã Ngung một bên trừu sáp, một bên phát biểu tuyên ngôn độc sủng.
“Ngung, nhanh lên đi, ta thật sự không cần ngươi quá mức thương tiếc, ta sớm quen ngươi thô bạo rồi, ngươi như vậy ta thực khó chịu”. Từ Húc không kiên nhẫn yêu cầu Tư Mã Ngung không cần thương hương tiếc ngọc, làm cho hắn lên cao trào.
“Nguyên lai trẫm nuôi lớn ngươi, ngươi lại muốn trẫm đối xử ngươi thô bạo như thế sao, ngươi nói xem a”. Tư Mã Ngung cười lớn, hoàn toàn dừng luật động.
“Buồn cười, ngươi thực xấu, chính là có thể dùng dây thừng trói chặt tay ta từ từ, đương nhiên không phải quá mức như trước kia”. Từ Húc trải qua mười năm dạy dỗ, tiềm thức đã thích bị ngược đãi.
“Tốt lắm, đêm mai trẫm sẽ thỏa mãn Húc Nhi, nhưng đêm nay ngươi phải thỏa mãn trẫm”. Tư Mã Ngung nói xong liền hung hăng va chạm, vào chưa được một nửa lại rời khỏi, sau đó lại đưa vào thật sâu, khiến hắn không ngừng thở dốc.
Từ khi Tư Mã Ngung ôn nhu với Từ Húc, y đối với chuyện phòng the luôn tận lực kiềm chế, hiện giờ hắn yêu cầu thô bạo một chút, hoàng đế như hổ đói phác dương, không ngừng biến hóa tư thế, thao đến khi tiết mấy lần dương tinh mới bằng lòng buông tha hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.