Chương trước
Chương sau
Gõ phím: Dứa

"Anh đưa tay đây."

Khương Nguyễn thẳng tay cầm tay hắn cho vào miệng cắn mạnh một cái: "Anh, sao anh có thể bảo em chia tay chứ? Anh có biết ngày hôm qua em đã tìm anh rất lâu không?"

Di chứng của việc đi bộ ngày hôm qua quá nhiều là hôm nay khi Khương Nguyễn tỉnh dậy, toàn thân đau nhức, không làm được mình muốn thì thôi đi, vậy mà vẫn phải chịu đau đớn như vậy.

Còn không bằng làm đâu.

Bây giờ trong đầu Tạ Phong chỉ quay mong mòng một dòng chữ lớn, không có chia tay, bạn trai không ở chung với tên mặt trắng gầy gọc kia.

Hắn tự nhéo mình một cách không thương tiếc, cơn đau khiến hắn chắc chắn rằng mình không nằm mơ.

Tạ Phong tự giễu cười nói: "Con trai của kẻ buôn người, cậu cũng dám ở bên sao?"

Gia đình Tạ Phong, tóm lại một chữ, nát!

Hai chữ, nát bét!

Ba chữ, nát be bét!

Mẹ Tạ bị bọn buôn người bắt cóc rồi bán cho ba Tạ, sau khi đến nhà họ Tạ thì bị bắt nhốt phải sinh con, hở ra là bị đánh đập, mắng mỏ làm nhục không nói. Nhưng ngay cả sau khi mẹ Tạ mang thai, bà vẫn phải chịu đựng sự ngược đãi của ba Tạ mọi lúc mọi nơi. Thậm chí mẹ Tạ còn không được mặc quần áo.

Mẹ Tạ từng là sinh viên đại học, bà có lòng tự tôn của bản thân, đã nhiều lần muốn từ bỏ đứa con trong bụng mình. Nhưng ba Tạ đã đe dọa bà, dùng đứa con của hàng xóm để doạ nạt bà, đó là đứa trẻ đã từng cho bà kẹo.

Mẹ Tạ đành khuất phục.

Vô số lần bà hy vọng ba Tạ có thể làm bà sảy thai đứa trẻ trong bụng, nhưng không may ba Tạ lại muốn giữ đứa bé lại, cho nên cuối cùng bà vẫn sinh ra nó.

Tạ Phong không phải là một đứa trẻ được mẹ mong chờ ra đời.

Mẹ Tạ bị băng huyết nặng khi sinh ra hắn. Vì gia đình không có tiền mua vợ khác nên ba Tạ phải đưa bà vào bệnh viện.

Thậm chí mẹ Tạ còn không thèm nhìn đứa trẻ một lần, đã bỏ chạy với sự giúp đỡ của bác sĩ.

Bà đã trốn thoát khỏi địa ngục này nhưng bỏ lại đứa con của mình.

Ba Tạ là một người say rượu và cờ bạc, lão uống say đánh người, thua bài cũng đánh người, không có vợ thì lão đánh con mình.

Nếu lúc nhỏ người hàng xóm không cho hắn một chén cháo thì Tạ Phong đã chết đói từ lâu.

Trong lòng Tạ Phong, ba Tạ là một tên buôn người bẩn thỉu.

Khương Nguyễn tựa vào ngực hắn, đau lòng ôm lấy hắn: "Anh không phải, anh là Tạ Phong, chỉ là Tạ Phong mà thôi. Đối với em, anh là bạn trai của em, là bạn trai tốt nhất."

Tạ Phong cứ ngồi như vậy, đột nhiên hỏi cậu: "Tại sao cậu không đồng ý? Không phải mối quan hệ vẫn luôn rất tốt sao? Tại sao cậu lại không đồng ý?"

Khương Nguyễn tức giận nhéo eo hắn: "Anh, lời em nói anh không nghe gì hết đúng không?"

Tạ Phong làm khó cậu: "Trước kia quan hệ của hai người vẫn tốt mà? Gã bắt nạt cậu sao?"

Nghĩ tới một số khả năng có thể xảy ra, sắc mặt hắn trở nên khó coi: "Gã trêu đùa cậu đúng không?"

Tạ Phong hỏi chuyện lúc trước.

Khương Nguyễn nhớ đến sự việc vừa rồi suýt nữa mình bị mắc mưu, cậu gật đầu một cách nặng nề: "Gã có ý đồ xấu, còn muốn gài bẫy em, may mà em thông minh, nên mới không mắc bẫy của gã."

Tạ Phong giận tái mặt, chuyện như vậy phát sinh mà hắn lại không hề biết gì.

Về việc bạn của Khương Nguyễn vì không thích hắn mà bày trò không hay, tuy rằng rất tức giận, nhưng vì Khương Nguyễn, hắn cũng phải nuốt cục tức này xuống.

Nhưng hắn vẫn không thể hiểu nổi, "Tại sao... cậu lại thích tôi?"

"Mặc dù anh nói chúng ta chưa từng tiếp xúc với nhau nhưng thật ra chúng ta từng gặp nhau rồi." Khương Nguyễn nói.

Tạ Phong sửng sốt: "Cậu biết đó là tôi?"

Đó là lần đầu tiên Tạ Phong chủ động tiếp cận người đó. Cận hương tình khiếp*, một trái tim bất ổn.

Ý chỉ cách xa quê hương nhiều năm, không có tin tức, một khi trở lại, cách quê nhà càng gần, tâm trạng càng không bình tĩnh, chỉ sợ quê hương có chuyện chẳng lành; dùng để hình dung tâm trạng phức tạp lúc về quê. Thành ngữ Trung Quốc.

"Xin chào, cậu có cần giúp đỡ không?" Tạ Phong thề rằng cả đời hắn chưa bao giờ khách sáo như vậy.

Vất vã mãi mới lên được trên núi, đến khi xuống núi thì nấc thang quá dốc làm Khương Nguyễn sợ đến mức mặt tái nhợt, sau khi nghe thấy giọng nói dễ nghe cậu mới ngẩng đầu nhìn hắn.

Vốn dĩ cậu cảm thấy cầu thang khi lên núi rất dốc rồi, nhưng không ngờ rằng việc xuống núi lại càng đáng sợ hơn, cảm giác nếu không cẩn thận sẽ ngã xuống bất kì lúc nào khiến cậu nhấc chân mãi mà không đi tiếp được.

Người đàn ông vừa nói đang đeo một chiếc khẩu trang đen, để lộ một đôi mắt lạnh lùng. Hắn đứng thẳng người ở đó, tuy không nhìn rõ toàn thân nhưng vẫn rất bắt mắt.

Khương Nguyễn vẫn hơi đề phòng, nhưng sau khi nhìn chiếc thang nghiêng dài khiến chân cậu run rẩy, đành nói: "Làm phiền anh quá, cảm ơn ạ."

Người đàn ông đưa tay ra, Khương Nguyễn liền đặt tay vào đó.

Người đàn ông đi phía trước, bàn tay to lớn đầy vết chai mỏng nhưng rất khỏe khoắn nắm lấy tay cậu, khiến Khương Nguyễn vơi đi nỗi sợ.

Hơn nữa nhìn vào tấm lưng người đàn ông trước mặt, cậu cảm thấy dù có ngã xuống thì tấm lưng này cũng có thể đỡ lấy mình, ngăn cậu lăn xuống.

Thế là cứ nắm tay người đàn ông, Khương Nguyễn vững vàng bước xuống nấc thang nghiêng dốc, thở phào nhẹ nhõm, muốn cảm ơn người đàn ông thì phát hiện người ta đã biến mất.

Ngày hôm đó trở về, Khương Nguyễn hối hận rất lâu, cậu còn định hỏi thông tin liên lạc của người đàn ông đó mà.

Đó là lần đầu tiên cậu muốn có thông tin liên lạc của người khác đến vậy.

Bây giờ Tạ Phong mới biết: "..."

Đừng hỏi, hỏi là hối hận.

Moá!

Biết vậy đã không chạy!

Tạ Phong đang vô cùng hối hận đè bạn trai nhỏ của mình xuống giường rồi bắt nạt cậu không hề nương tay. Bởi vì địa vị bạn trai đã được củng cố nên hắn càng hung hăng, ăn hiếp Khương Nguyễn cho đến khi hai mắt cậu đỏ hoe, liên tục xin tha mới thôi.

Sau đó lại lấy cớ mát-xa để xoa bóp toàn thân cho Khương Nguyễn. Con thỏ trắng biến thành con thỏ màu hồng, sau đó biến thành con thỏ màu mận đỏ trên tuyết.

Mọi thứ trong mơ đều được đem ra thực hành đầy đủ.

"Hmm - đừng mút cổ, sẽ bị nhìn thấy."

Khương Nguyễn từng nhìn thấy người khác để lại dấu hôn trên cổ họ, thậm chí còn tò mò lén nhìn trộm, nhưng cậu không muốn trở thành người bị người khác nhìn lén.

Tạ Phong không nghe lời, để lại trên cổ cậu một vết hôn đỏ tươi, loại nửa tháng không thể xóa đi ấy.

- --Một lời tuyên bố mạnh mẽ về tính chiếm hữu của hắn.

Cuối cùng, Tạ Phong hài lòng nhìn cổ bạn trai nhỏ của mình, nói: "Chờ nó biến mất, tôi sẽ in thêm cái khác lên."

——

Tạ Phong cùng bạn trai nhỏ trở về ký túc xá sau khi ở bên nhau cả ngày, trên mặt tràn đầy vẻ thoả mãn.

Thế nhưng vẫn phải có người chạy ra kiếm chuyện.

"Tạ Phong, nhìn đôi giày mới của tôi này, *** phiên bản giới hạn, nhìn đẹp không?" Tôn Huy thấy Tạ Phong đi tới thì trong mắt loé lên, sau đó đi đến gần.

"Chờ Mục Cường về rồi cho nó xem thử xem, không phải chỉ là *** phiên bản giới hạn thôi sao? Cũng không có gì to tát."

"Ể, sao vừa về đến đã có người nhắc tới tôi rồi." Mục Cường đi ra từ phía sau Tạ Phong, liếc qua đôi giày của cậu ta, cười nói: "Khụ khụ! Mọi người yên lặng nào, tôi muốn nói rõ hai chuyện."

Ba người còn lại trong ký túc xá đều có mặt ở đó, ngoại trừ người bạn cùng phòng thích giày luôn nịnh nọt Tôn Huy, những người còn lại đều đang làm việc riêng của mình, sau khi nghe thấy giọng nói của Mục Cường thì đều nhìn về phía này.

"Chuyện thứ nhất là, tôi chưa bao giờ nghĩ việc mua một đôi giày là chuyện gì ghê gớm. Chuyện thứ hai là,"

Mục Cường nhịn cười nói: "Họ Tôn kia, size giày của cậu quá lớn."

Ánh mắt của mọi người tụ về đôi giày của Tôn Huy. Quả nhiên thấy sau gót chân của cậu ta còn cả một khoảng trống, nếu cậu bước ra ngoài vài bước thì giày sẽ tuột ra ngay.

"Tôi, tôi mua nhầm cỡ không được à?!"

"Được chứ, ai thèm quan tâm cậu đâu." Mục Cường đẩy cậu ta ra, "Chó ngoan không cản đường, đừng có chắn đường anh Phong của tôi."

"Cậu!"

"Cậu cậu cái gì? Ngậm mồm cậu vào."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.