Khương Nguyễn nhìn bộ dạng bị nghẹn lời của Tạ Phong lại dở khóc dở cười, con người này kiếp trước yêu thầm cậu mười mấy năm trời, thế mà lại không dám nhìn thẳng vào hai chữ 'yêu thầm'.
Tạ Phong hết ngạc nhiên lại ngờ vực nhìn cậu, ánh mắt khẽ dao động, trong lo lắng lại không có lời giải thích nào để tin rằng cậu yêu thầm hắn, nếu những năm nay giữa bọn họ có va chạm, hắn không thể không biết.
Khương Nguyễn cũng biết hắn không tin, bèn nói: "Từ hôm qua đến bây giờ, thời gian hơn một ngày ngắn ngủi, em đã nói thích anh nhiều lần như vậy, không lẽ anh cảm thấy em đang nói dối sao?"
"Ai biết được chứ."
Ai biết thì biết còn Tạ Phong thì không, nhưng hắn biết, dáng vẻ người này bây giờ tuyệt đối không hề nói dối, vậy nên hắn mới ngỡ ngàng bối rối, gấp rút muốn trục xuất cậu ra khỏi thế giới của hắn.
Bởi thế giới của bọn họ, khác nhau một trời một vực.
Khương Nguyễn khẽ hắng giọng, mang theo vẻ kiêu hãnh lại ngây ngô dõng dạc nói, "Tóm lại anh đã là người yêu của em rồi, tương lai của chúng ta còn dài, dù sao đi chăng nữa, em đã duyệt anh rồi."
Tạ Phong nghe thấy nhịp tim mình vang lên tùng tùng như tiếng trống dội, hỏa tinh hiu hắt cơ hồ được rót thêm xăng, bay lên trời, phát ra ánh lửa soi sáng nơi sâu thẳm không ánh mặt trời trong tim hắn.
Khương Nguyễn thấy ánh mắt bối rối của hắn, trái tim đau khổ như muốn tan vỡ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-nhoc-dang-yeu-cua-trum-truong-sieu-bam-nguoi/3327284/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.