"Anh, hôn." Khương Nguyễn chu chiếc miệng nhỏ non mềm gợi cảm ra, tầm mắt khư khư nhìn môi của Tạ Phong có chút thèm thuồng, cậu lại muốn ăn thạch nữa rồi.
"Hôn gì mà hôn, tay còn chưa đủ đau?" Tạ Phong nổi quạu.
"Nhưng tay em chảy máu rồi, đau lắm á, phải hôn một cái mới được." Giọng của Khương Nguyễn nhẹ nhàng lại đáng yêu, hệt như đang làm nũng vậy.
"Không hôn!" Tạ Phong nhẫn tâm từ chối.
"Anh à ~"
Hai bên thái dương của Tạ Phong co giật, trừng mắt với cậu, "Có nghe lời tôi không?"
Khương Nguyễn cảm thấy hơi uất ức, "Nhưng tôi đau lắm, hơn nữa cậu còn bảo sẽ nghe lời tôi mà."
Tạ Phong thấy cậu thất vọng gục đầu xuống, ánh mắt cũng lung lay, cuối cùng vẫn hôn lên mặt cậu cho qua quýt, chỉ là cái hôn lướt nhanh qua, trái tim thế mà rung động mãnh liệt không chút kháng cự.
"Được rồi chứ?" Trên mặt lại treo cái biểu cảm kiểu 'Cậu dám nói không được thì tôi sẽ giận đó'
Khương Nguyễn chạm nhẹ lên chỗ ban nãy được hôn, tuy không phải hôn lên môi, nhưng tính cậu dễ dỗ dành lắm, chỉ cần Tạ Phong chiều cậu thôi là cậu vui rồi.
Cậu ngoan ngoãn gật đầu, nói: "Được rồi, không đau nữa."
Tạ Phong thầm thở phào một hơi, tiếp đến lại cảm thấy cơ mặt chợt mềm nhũn ra.
Khương Nguyễn cười nói: "Em cũng hôn anh, anh cũng sẽ không đau nữa."
Biết sớm đã hôn môi rồi.
Ý nghĩ này vừa lóe lên, Tạ Phong trong lòng tự phỉ nhổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-nhoc-dang-yeu-cua-trum-truong-sieu-bam-nguoi/3327277/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.