-Ông làm sao mà nhìn chằm chằm tui dữ zợ?! - Nó khẽ nuốt ực một phát khi nhận ra sự thay đổi "bình thường" của hắn.
-Sao bà ngu quá vậy? Haizzz... - Hắn thở dài ns một câu ko lọt tai cho lắm với ng đc nhắc đến trong câu.
-Ê ê, ông vừa phun ra cái câu gì hay nhể?! - Nó đập tay xuống bàn một phát uỳnh làm một cái chân bàn gần như sắp gãy. Nở một nụ cười "đẹp là đẹp quá đi" nhìn hắn.
-... - Hắn cũng chả buồn ns lại, đứng dậy đi vô phòng rồi ở trong đó suốt như thằng tự kỷ.
-Em í có sao ko ta? - Chị Nguyệt-ng biết tình cảnh của hắn đầu tiên cất lời ns đầu tiên trong ngày - Hay em lên xem xem nó thế nào đi Chi! - Chị nhìn cô nàng ngu ngu ngu ngu ngu ngu của chúng ta ns.
-Vâng! - Một chữ rồi đi luôn.
Cộc cộc!
-Ê chó! Mở cửa cho bổn cô nương! - Nó dùng chân đá đá cái cửa, hét lớn.
Cạch.
-Làm cái gì vậy? - Nó tự do tự tại nhảy lên giường hắn, ngó cái đứa đang ngồi trong góc tự kỉ.
-Không làm gì hết! Chúng ta đi chơi đi! - Hắn bỗng mặt tươi tỉnh, hét to.
-Thằng điên! - Nó ns, mặt ko cảm xúc.
Hắn cảm thấy một đàn chim lợn bay đầy đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-moi-la-nguoi-toi-thich-khong-phai-co-ta/3291337/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.