-Ch... chuyện này là sao? - Nó khẽ ns. Liếc nhìn hắn.
-Bà ra đây! Đứng đó nguy hiểm lắm! - Hắn ns to, m.n xung quanh bắt đầu xì xào - Chủ quán đâu?! - Hắn hét. Một ng phụ nữ tầm hơn 20 chạy ra.
-Xin lỗi quý khách! Tôi thực sự ko biết! - Ng phụ nữ đó rối rít xin lỗi. Rất trẻ, lại mới mở cửa hàng nữa. Bỗng nó thấy tội cho chị đó.
-À ko sao đâu chị! Dù sao cũng có ai bị gì đâu! - Nó đằng sau hắn thò đầu ra cười trừ ns. Hắn dù rất tức giận nhưng nó ns thế thì đành thôi. Mà khoan! Hắn bắt đầu nghi ngờ một ng...
-------Trên đường về nhà-Dạo phố đêm
-Phù! May mà ông ko nổi khùng lên đấy! - Nó líu lo bài ca muôn thuở tự mik chế tác "Con ruồi ngoài bãi rác".
-Nổi khùng gì chứ! À, ngày mai tui có việc nên bà ko cần nấu cơm cho tui đâu! - Ns như chồng ns với vợ. Hai ng này gọi là quá giống vợ chồng son đi!
-Uh! Vĩnh biệt! - Nó mặt ngơ ngơ ns. Hắn mặt cũng ngơ ngơ theo
-Gì mà vĩnh biệt! Tui đi có khi còn chưa tới 1 ngày ấy! - Hắn nổi đóa! Hắn rất ghét vĩnh biệt nó dù ns mồm.
-Ừm ừm! - Nó gật gật rồi phóng như bay về nhà.
---Sáng hôm sau----
Hắn đã đi "làm việc" nên h chỉ còn nó và chị Nguyệt ở nhà. Mà nó thuộc dạng ko ngồi yên một chỗ nên nó nhanh chóng đến chỗ quán mà nó suýt bị chết đó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-moi-la-nguoi-toi-thich-khong-phai-co-ta/3291334/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.