Ngoáp~~~
Trời xám, mây đen, ko khí thật mát lạnh. Nó đang đi đến ngôi trường mới trong trạng thái uể oải. Chả là thế này, mới sáng thằng em nó kéo lê thê nó từ lầu 2 xuống phòng ăn. Sau khi ăn xong thì lại lôi xềnh xệch lên phòng nó ở lầu 2 bắt thay quần áo. Haizzz, nó học cách lôi ng này ở đâu vậy?
Tóch!
Mưa.
Trong khi m.n đang chạy đôn chạy đáo chú mưa thì vẫn có cái kẻ đi trên đường bình thản như trời ko có mưa.
Và thế là, cả ng nó ướt nhẹp khi tới trường.
-Thiệt là! Buồn ngủ đến mức ko biết trời mưa nữa cơ! Thua bà luôn!... - Cái giọng trách móc của Kim vang lên trong đt. Nó ko biết làm sao để lau khô quần áo nên gọi nhỏ - Mày tự thân lo liệu đi! - Hả? Có đùa ko vậy? Mắng cho đã rồi hỏi tới thì chỉ phun ra 6 chữ rồi tắt máy bỏ mặc bn bè vầy hả? Cái con bn thúi! Nó lại tiếp tục gọi Vũ. Lại nghe một bài trách móc gần 20' nhưng có vẻ sự hi sinh lần này của nó khá đáng.
-Em sẽ mang khăn và quần áo thay cho chị. Chị chịu khó ở bộ dạng ướt nhẹp thế trong 30' nhé! - Rồi tắt máy luôn.
Ye! Cứu tinh đến rồi cứu tinh đến rồi! Ơ mà... 25' nữa vô lớp rồi mà! Vắng mặt 5' mới ngày đầu đi học ư? Thôi chết!
Nó đang vò đầu bứt tai suy nghĩ như con điên trên hành lang. Bỗng...
-Em làm gì ở đây vậy Chi? - Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-moi-la-nguoi-toi-thich-khong-phai-co-ta/3291319/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.