Biểu cảm của Cố Thừa Viễn đầy khó hiểu: “Không dưng cháu soi gương làm gì?”
“Đương nhiên là xem xem rốt cuộc chính mình trong gương cặn bã đến mức nào, chứ sao nữa.” Bà nội buông tay.
Cố Thừa Viễn khó chịu hỏi: “Sao cháu lại cặn bã chứ?”
“Bắt đầu từ năm hai đại học, chưa bao giờ ngừng thay bạn gái.” Bà nội càng nói càng ghét bỏ: “Gần đây còn ba ngày đổi hai người…”
Cố Thừa Viễn nghĩ lại, hình như thực sự có chuyện như vậy.
“Nhưng mà cháu cũng không đến nỗi khuyết điểm đầy người.” Bà nội nhìn anh ta, sâu xa mở miệng.
Cố Thừa Viễn đề phòng hỏi: “Cháu cũng có ưu điểm?”
Sao mình lại không biết?
“Đương nhiên là có chứ!” Bà nội cười nói: “Không phải ai cũng nói là ánh mắt của mấy thằng cặn bã rất nhạy bén, chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra được một người đàn ông có khốn nạn hay không đấy sao?”
Cố Thừa Viễn ngoài cười nhưng trong không cười mà hừ hừ hai tiếng.
Anh ta sớm nên nhận ra, bà nội căn bản không thể nói một lời hay nào!
“Cho nên nhiệm vụ của cháu tối hôm nay chính là loại bỏ những kẻ như cháu ra khỏi danh sách các vị khách này.” Tần Như nhàn nhạt mở miệng: “Thuận tiện tìm ra vài vị đàn ông nhân phẩm khá khẩm, ngày mai giao danh sách lại cho bà và dì.”
Sau đó hai người lại sàng chọn từng tầng, giữ lại một hai người tốt nhất, cho Thanh Thiển tiếp xúc thử trước đã…
Nếu Thanh Thiển thích, vậy cứ như bình thường mà yêu đương.
Nhưng nếu không có cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-mo-muon-tai-hon/937370/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.