Trên bàn, chỉ còn lại một mình Bùi Thanh Thiển.
Cô cầm cốc nước và xoa nhẹ...
Không biết đã qua bao lâu, tay cô cuối cùng cũng đã chậm rãi rời khỏi cốc nước, ánh mắt lưu luyến rời đi...
Cô quay lại nhìn xung quanh.
Bời vì trời đã tối muộn, nên mọi người đã đi hết rồi.
Trong cả nhà hàng chỉ còn lại bàn của bọn họ.
Thật... vắng vẻ.
Trong nhà vệ sinh.
Mộ Diễn Chi dựa lưng vào bồn rửa mặt, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, khuôn mặt lạnh lùng lộ ra vẻ vô cùng kiềm chế.
Từ khi lên đại học, anh đã học được cách để cho tâm trạng của mình không bị ảnh hưởng bởi bất cứ chuyện gì.
Chính vì vậy, hình ảnh của anh trước công chúng luôn được giới hạn và lạnh nhạt.
Nhưng hôm nay, trên bàn ăn...
Anh vậy mà lại vì Bùi Thanh Thiển, sợ rằng Bùi Thanh Thiển sẽ từ chối mình mà vội bỏ chạy...
“Tổng giám đốc Mộ.”
Trong gương, lại xuất hiện một hình bóng khác.
Dụ Hoa Đình đứng trước gương, tò mò nhìn chằm chằm bóng lưng trong gương.
Anh ta có thể cảm thấy rõ ràng rằng sau khi anh ta gọi hai tiếng “Tổng giám đốc Mộ”hơi thở trên cơ thể của Mộ Diễn Chi đã thay đổi.
Khác với sự bao dung và khiêm tốn khi ở cạnh Bùi Thanh Thiển, lúc này toàn thân anh đang toát ra một luồng khí mạnh mẽ, có thể đẩy người ta ra hàng ngàn dặm.
Dụ Hoa Đình nhướng mày.
Mọi người thường nói Mộ Diễn Chi không dễ hòa đồng, ban nãy anh ta nghĩ có thể là người khác đã đoán sai rồi...
Nhưng bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-mo-muon-tai-hon/937352/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.