Bùi Thanh Thiển nhìn ra bên ngoài qua mắt mèo.
Ngoài cửa không có một ai.
Chuyện này là sao?
Cô mím môi, đề phòng mở hé cửa ra và híp mắt ngó ra ngoài.
Hành lang vẫn vắng tanh không một bóng người.
Nhưng trước cửa nhà cô lại xuất hiện một tờ giấy.
Bùi Thanh Thiển nhặt tờ giấy lên, thuận tay mở ra, vừa mở ra thì thấy…
Trên tờ giấy chỉ có vỏn vẹn sáu chữ.
Thiển Thiển, tớ rất nhớ cậu.
Cách gọi rất buồn nôn.
Trong số những người cô quen biết thì chẳng có ai gọi cô như vậy cả.
Bùi Thanh Thiển quay vào phòng khách.
Chữ trên giấy là chữ in.
Rất ngay ngắn.
Vậy nên con đường nhìn chữ đoán người đã bị bịt kín.
Hai tay Bùi Thanh Thiên chống cằm, nghiêm túc suy nghĩ, rất cuộc là ai nửa đêm nửa hôm lại chạy đến nhà mình chỉ để gửi tờ giấy này nhỉ?
Chẳng lẽ là bạn mình?
Không.
Bạn mình không bao giờ bày trò đùa dai như thế này để trêu chọc cô …
Nghĩ vậy, Bùi Thanh Thiển đã thu hẹp được phạm vi người làm trò này, cô vò tờ giấy thành một cục rồi ném vào thùng rác.
Nếu như người làm chuyện này là kẻ địch với cô…
Có lẽ cô đã đoán được người đó là ai.
“Reng reng.”
Chuông điện thoại vang lên.
Bùi Thanh Thiển nhìn đồng hồ, gần mười hai giờ.
Đã muộn thế này mà ai còn gọi điện cho mình nhỉ?
Cô liếc nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình, là Mộ Diễn Chi gọi, cô nhấn nghe: “Alo?”
“Vợ, mở cửa đi.” Mộ Diễn Chi thở gấp.
Bùi Thanh Thiển cầm điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-mo-muon-tai-hon/937334/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.