“Cô đây không phải là đang nói nhảm sao?" Cố Thừa Viễn không nói nên lời mà đáp lại.
"Thật sự là con của anh à?" Tề Nguyệt vô cùng kinh ngạc, tiếp đó cứ như đã hiểu được gì rồi: "Chẳng trách anh bây giờ còn nhớ mãi không quên cô ấy!"
"Cô đừng nói bậy, ý của ông đây rõ ràng chính là đứa con trong bụng cô ta không hề có chút liên quan gì với ông đây!" Cố Thừa Viễn nói rồi, nhìn thấy hai người đều bày ra vẻ mặt không tin...
Anh ta hít sâu một hơi, tiếp tục giải thích: "Từ hai năm trước, sau khi ông đây chia tay với cô ta, ông đây đã không ở một mình với cô ta thêm lần nào!"
"Thật hay giả vậy?" Bùi Thanh Thiển đúng lúc bổ sung: "Vậy lần trước ở bệnh viện. . ."
"Sửa lại một chút. . ." Cố Thừa Viễn nhận ra được lời mình nói không đủ chặt chẽ, lập tức bổ sung: "Không phải chưa từng ở một mình, mà là ông đây không hề chạm vào cô ta nữa!"
"Anh chạm vào được sao?" Tề Nguyệt lại bổ sung.
“Chỉ cần tôi muốn!” Cố Thừa Viễn biết rõ, anh ta và đối phương đã không thể nữa rồi…
Nhưng anh ta không muốn mất mặt trước mặt người khác, cố ý nói dối: “Cô ta chắc chắn sẽ tự nguyện đến tìm ông ấy!"
"Cô ấy quan tâm anh đến vậy hả?" Tề Nguyệt lại đào hố cho anh ta.
Cố Thừa Viễn ngước cằm lên: “Đương nhiên!”
“Nếu đã như vậy, anh giải thích đàng hoàng với tôi một chút, tại sao cô ấy lại bỏ rơi anh rồi hẹn hò với bố của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-mo-muon-tai-hon/937326/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.