Bà nội ghét bỏ nói: "Bây giờ mẹ muốn thấy nó hối hận, sao có thể nói cho nó biết?"
"Đúng vậy!" Mẹ Mộ vô cùng đồng tình: "Có một người vợ tốt như Thanh Thiển, còn ngày ngày nhớ nhung Joanna, con thấy nó chính là có phúc mà không biết hưởng!"
Bà nội rất đồng tình với lời của mẹ Mộ: "Đợi đến khi Thanh Thiển thật sự muốn ly hôn với nó rồi, xem nó khóc đến khi nào!"
Hai người càng nói càng tức giận, cuối cùng hung hăng mắng chửi Mộ Diễn Chi một trận thì sự tức giận trong lòng mới coi như tan đi.
Trong phòng bệnh của bệnh viện.
Bùi Thanh Thiển vừa ngồi xuống, lại nghe mẹ thở dài một hơi.
Cô nhìn qua: "Mẹ sao vậy?"
Mẹ Bùi lắc đầu: "Không có gì."
"Chúng ta đều là người một nhà." Bùi Thanh Thiển lo lắng bọn họ lại gặp phải chuyện gì nhưng lại không muốn nói với cô: "Gặp phải chuyện khó khăn thì cũng phải cùng gánh vác, không phải sao?"
Mẹ Bùi lau nước mắt: "Chính là cảm thấy mẹ và bố con quá vô dụng rồi..."
Những năm nay trong nhà gặp chuyện, bà ấy và bố cô đều khoanh tay chịu trói, cuối cùng đều là Bùi Thanh Thiển giải quyết giúp.
Bà ấy nghĩ đến liền cảm thấy quá có lỗi đối với Bùi Thanh Thiển.
"Sao lại thế được ạ." Bùi Thanh Thiển đi đến ngồi trước mặt mẹ, nhẹ nhàng vỗ lưng bà ấy: "Hai người cũng giúp con rất nhiều."
Mẹ Bùi lắc đầu: "Bố con bị bệnh, con đưa tiền, em con muốn chuyển trường, con lại giúp nó dạy kèm."
Mỗi ngày đều sắp xếp thời gian dày đặc...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-mo-muon-tai-hon/937305/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.