Cố Thừa Viễn bị hỏi đến mức á khẩu không nói nên lời.
“Chỉ có trôi nổi nhiều năm, tạo ra thành tích tốt, thì mới có đủ tư cách để gọi là làm đến nơi đến chốn.” Bùi Thanh Thiển hoàn toàn không hề có ý định giữ lại một chút thể diện nào cho Cố Thừa Viễn: “Giống như anh thì bộ phận đã thành lập đến hiện nay, tiếp nhận vô số dự án, nhưng lại không có một cái nào hoàn thành, thì chỉ xứng được gọi là...”
Cô giáo huấn một tràn không hề cả nể, Cố Thừa Viễn có hơi choáng ngợp chịu không nổi: “Chỉ xứng được gọi là gì?”
“Một kẻ bất tài không thể cứu vãn nổi.” Bùi Thanh Thiển nói rồi đưa tập tài liệu trên bàn của Cố Thừa Viễn cho Mộ Diễn Chi: “Nếu tổng giám đốc Mộ nghi ngờ phán đoán của tôi có vấn đề, anh cũng có thể tự mình xem những dự án này có phù hợp để phát triển hay không.”
Mộ Diễn Chi nhận lấy và quan sát từng cái một.
Bùi Thanh Thiển ngồi lại trên bàn máy tính.
Hai người ngồi đối mặt với nhau, cả hai đều đang nghiêm túc làm việc, bầu không khí rất hòa hợp.
So với hai người đang nghiêm túc, thì Cố Thừa Viễn ở một bên suýt chút nữa đã bị Bùi Thanh Thiển chọc tức đến mức nôn ra máu...
Hôm nay hình như là lần đầu tiên anh ta làm việc chung với Bùi Thanh Thiển đấy nhỉ?
Nếu đã như vậy, tại sao Bùi Thanh Thiển lại hiểu anh ta đến thế?
Hai giờ chiều.
Bùi Thanh Thiển vừa nhìn thấy đã đến giờ tan làm, cô liền thu dọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-mo-muon-tai-hon/937302/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.