Cố Thừa Viễn tập trung cái nhìn vào Bùi Thanh Thiển. Anh ta nhìn xuống dưới, thấy ngón tay cô cầm tập hồ sơ mà cạn lời.
"Nếu anh không có gì muốn nói thì hãy nghe tôi nói." Bùi Thanh Thiển đã quyết định tuân theo sự sắp xếp của ông Cố, giúp Cố Thừa Viễn làm việc, không nghĩ đến chuyện phí hoài cuộc sống nữa.
Cô nghiêm túc cảnh cáo: "Anh là cậu Cả nhà họ Cố, cho dù anh chẳng làm gì hết, ngày nào cũng ngồi trong công ty mà phí hoài cuộc đời, thậm chí có thể sống ung dung thoải mái, nhưng mà!"
Cô dừng lại giây lát, đi đến cửa văn phòng, mở toang nó ra, chỉ vào các nhân viên ngồi đối diện văn phòng mà gằn từng chữ: "Bọn họ không giống như anh! Họ đến đây để làm việc, mục tiêu là đạt được thành tích, ăn phần trăm hoa hồng được trích, để bản thân và người nhà mình sống những ngày tháng an nhàn!"
Cố Thừa Viễn bị răn dạy trước mặt nhiều người, anh ta cực kỳ khó xử: "Tôi phát tiền lương cho họ, chẳng lẽ chưa đủ để họ duy trì cuộc sống sao?"
"Chắc chắn đủ để họ duy trì cuộc sống." Bùi Thanh Thiển nhìn Cố Thừa Viễn: "Nhưng họ cũng phải gây dựng sự nghiệp, mua nhà mua cửa, nuôi con nhỏ và chăm sóc người già!"
Cố Thừa Viễn không thể phản bác.
Bùi Thanh Thiển hỏi: "Anh có biết họ cầm số lương cứng đó, sau khi trừ hết tất cả chi phí cần thiết thì còn lại bao nhiêu không?"
Còn lại bao nhiêu liên quan khỉ gì đến anh ta?
Cố Thừa Viễn âm thầm trả lời.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-mo-muon-tai-hon/937298/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.