Chương trước
Chương sau
Không phải cô nói cô muốn đi ngủ sao?
Mộ Diễn Chi nghĩ cũng không nghĩ đã nắm lấy cổ tay của Bùi Thanh Thiển.
Bùi Thanh Thiển quay đầu, nhìn thấy là Mộ Diễn Chi thì có chút bất ngờ: “Sao anh lại ở đây?”
“Muốn gặp em nên đã qua đây.” Mộ Diễn Chi thành thật trả lời.
Bùi Thanh Thiển hất tay Mộ Diễn Chi ra, vẻ mặt trịnh trọng: “Mộ Diễn Chi!”
Biết Bùi Thanh Thiển lại sắp nói ra lời khiến mình không vui, hai tay Mộ Diễn Chi chắp ra sau lưng: “Tôi biết thân phận của chúng ta không thích hợp nói những lời như thế này.”
“Nếu đã biết rồi, vậy sau này hãy nhớ kỹ.” Bùi Thanh Thiển chắp hai tay ra sau.
Nhưng tôi không khống chế được…
Mộ Diễn Chi cũng biết rõ Bùi Thanh Thiển không thích nghe anh nói như vậy, bèn nuốt lời này vào, nhìn Bùi Thanh Thiển rồi hỏi: “Nửa đêm rồi, em đây là…?”
“Chuẩn bị ra ngoài chạy vài vòng.” Bùi Thanh Thiển giải thích.
Sau khi nói chuyện với anh xong, tâm trạng cô rất bực dọc, nếu như tối nay không nghĩ được cách để phát tiết ra thì chắc chắn cô sẽ khó chịu rất lâu.
Không muốn để cả buổi tối của mình đều phiền muộn, cho nên cô mới quyết định xuống lầu chạy bộ.
Nhưng cô lại không ngờ Mộ Diễn Chi lại xuất hiện ở đây.
“Tôi chạy cùng em.” Mộ Diễn Chi muốn ở cùng cô thêm một lúc nữa.

“Không cần.” Bùi Thanh Thiển từ chối: "Tôi tự chạy một mình được."
Mộ Diễn Chi đã bắt đầu chạy: "Đừng phí lời."
Bùi Thanh Thiển thấy thái độ của Mộ Diễn Chi rất kiên quyết, đứng im tại chỗ một lúc, cuối cùng vẫn đuổi theo.
Hai người chạy vài vòng quanh tiểu khu, trên đường chẳng hề nói một câu.
Cuối cùng Mộ Diễn Chi tiễn Bùi Thanh Thiển lên lầu, nhìn thấy Bùi Thanh Thiển vào nhà thì mới xuống lầu rời đi.
Ngày hôm sau.
Thời gian đi làm của Bùi Thanh Thiển là chín giờ sáng, có điều trước giờ cô không thích ngủ nướng, cho dù có hơi buồn ngủ, nhưng cô vẫn rời giường lúc sáu giờ.
Vốn dĩ muốn gọi em trai cùng đi đưa cơm cho bố, nhưng lúc gõ cửa, vẫn chưa đợi được sự phản hồi của em trai thì cô đã tự lái xe điện đến bệnh viện, đưa cơm cho bố mẹ.
Đợi bọn họ ăn cơm xong, lại đem hộp giữ nhiệt về, sau khi rửa sạch sẽ, mới ngồi tàu điện ngầm đi làm.
Cô vừa tới cửa công ty, bố Cố vừa từ thang máy bước ra, lúc nhìn thấy cô, bố Cố bước nhanh lên đón: "Cháu cuối cùng cũng đến rồi."
Lúc đến công ty là tám giờ rưỡi.
Bùi Thanh Thiển lễ phép chào ông: "Chủ tịch Cố."
"Ừm." Bố Cố dẫn cô đi về hướng trên lầu: "Chú dẫn cháu đi nhận thẻ nhân viên trước, thuận tiện làm quen với môi trường một chút."
Bùi Thanh Thiển khách sáo cảm ơn: "Làm phiền chủ tịch Cố rồi."
Cả tòa nhà này đều là của tập đoàn Cố thị, từ tầng một đến tầng ba mươi sáu, mỗi một tầng phụ trách hạng mục gì, bố Cố đều giới thiệu rất rõ ràng.

Tham quan xong, bố Cố lại dẫn Bùi Thanh Thiển đi nhận thẻ nhân viên. Đeo thẻ nhân viên lên trên cổ xong, Bùi Thanh Thiển đi theo sau lưng bố Cố.
"Phòng làm việc của Thừa Viễn ở phía đông nhất của tầng này." Sau khi thang máy đến tầng ba mươi, bố Cố bước ra khỏi thang máy rồi nói với Bùi Thanh Thiển: "Cháu với nó ở cùng một phòng làm việc, đến lúc đó giám sát nó chặt vào, đừng để nó cứ mãi giống như bây giờ, ngày ngày lãng phí thời gian."
"Cháu sẽ cố hết sức." Bùi Thanh Thiển cũng không dám nói quá chắc chắn, lỡ như đến lúc đó không làm được, vậy không phải là đang vả mặt mình sao.
Bố Cố tâng bốc Bùi Thanh Thiển: "Người khác làm không được, chú tuyệt đối có thể tin, nhưng cháu…"
Bùi Thanh Thiển vội vàng xua tay: "Cháu cũng chỉ là một người bình thường thôi ạ."
Bố Cố thấy vậy, cũng hiểu rõ ý của Bùi Thanh Thiển: "Cháu cố hết sức là được rồi, nếu như nó vẫn không chịu cầu tiến thì cũng hết cách."
Bùi Thanh Thiển chỉ cười, nhưng không đáp lại.
Hai người cùng đi dọc theo hành lang rồi đi về hướng phòng làm việc của Cố Thừa Viễn.
Trong lúc đi ngang qua phòng giải khát, đột nhiên nghe thấy có người nhắc đến tên của Bùi Thanh Thiển.
"Mọi người có nghe thấy không, Bùi Thanh Thiển sắp đến công ty chúng ta đấy?"
"Hay là muốn làm thư ký cạnh cậu Cố, chậc chậc chậc, thủ đoạn của cô ta cũng quá ghê gớm đấy nhỉ? Vừa chia tay cậu Mộ, quay người liền trèo lên cành cao là cậu Cố, đúng thật là không biết xấu hổ!"
"Nếu mà biết xấu hổ thì năm đó cũng sẽ không gả cho cậu Mộ đâu! Lúc đó ai mà không biết cậu Mộ đã có bạn gái chứ!"
"Tôi thấy cô ta chính là kẻ thứ ba không biết xấu hổ! Là món đồ chơi mà rời khỏi đàn ông là sẽ chết!"
"..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.