Cô ta nhìn thấy Mộ Diễn Chi, liền chầm chậm chạy đến và đứng trước mặt anh, ngẩng đầu lên nhìn, trong hai mắt tràn ngập vẻ mừng rỡ.
Bùi Thanh Thiển không muốn ở lại làm bóng đèn, cô đẩy cửa đi vào phòng bệnh.
Bố Bùi thấy Bùi Thanh Thiển đi vào, lập tức đặt cái bát trong tay xuống: "Thanh Thiển, con lại đây."
"Vâng." Bùi Thanh Thiển ngồi xuống cạnh bố Bùi.
Bố Bùi suy nghĩ một hồi, ông là người không giỏi ăn nói, bèn dùng ánh mắt cầu cứu nhìn mẹ Bùi.
Mẹ Bùi bất đắc dĩ thở dài một hơi, tiến lên cầm tay Bùi Thanh Thiển, nhẹ nhàng vỗ: "Thanh Thiển à, mẹ với bố muốn nói cho con biết là, cho dù có chuyện gì xảy ra thì cũng đừng tự gánh chịu một mình."
"Con biết mà." Bùi Thanh Thiển ngoan ngoãn nói: "Nếu gặp phải vấn đề gì khó khăn không thể gánh được thì phải nói cho người nhà biết, tránh việc chính bản thân mình không gánh nổi!"
Đây là lời mà người nhà thường nói với cô.
Bùi Thanh Thiển luôn ghi nhớ trong lòng.
"Nhưng từ trước tới nay, con không bao giờ kể những chuyện mà con gặp phải cho bố mẹ biết." Mẹ Bùi đau lòng nói.
Từ nhỏ đến lớn, con bé này luôn rất có chủ kiến, độc lập, thông minh.
Nhưng cũng chính vì vậy mà họ luôn không có cơ hội giúp con bé...
Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, mẹ Bùi đều cảm thấy hổ thẹn với Bùi Thanh Thiển.
"Chủ yếu là vì con có thể tự giải quyết những chuyện mà con gặp phải mà." Bùi Thanh Thiển thản nhiên trả lời.
Mẹ Bùi hỏi: "Con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-mo-muon-tai-hon/937287/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.