Mộ Diễn Chi cố kiềm nén cơn kích động muốn bùng nổ lại, dừng xe lại bên ven đường và ra hiệu họ lên xe.
Bùi Thanh Thiển nghe thấy thế thì quay lại, nhìn thấy Mộ Diễn Chi, cô bất ngờ hỏi: "Anh chưa đi à?"
Giờ cô ấy mới phát hiện?
Mộ Diễn Chi phát hiện mình bị ngó lơ, trong nháy mắt tâm trạng trở nên vô cùng tệ: "Đúng vậy, sợ hai người không đón được xe, phải tự đi bộ về."
"Vậy làm phiền anh." Bùi Thanh Thiển mở cửa xe và ngồi vào ghế phía sau.
Tất cả nỗi bất mãn của Mộ Diễn Chi đều bị lời này dẹp tan, anh nhìn vào kính chiếu hậu, thấy vẻ mặt cô rất điềm tĩnh thì không khỏi có chút căng thẳng: "Về nhà nào đây?"
"Nhà bố mẹ tôi." Bùi Thanh Thiển trả lời mà không cần suy nghĩ.
Mộ Diễn Chi do dự hỏi: "Tôi có cần dừng ở ven đường mua chút quà không?"
Bùi Thanh Thiển không hiểu: "Mua quà làm cái gì?"
"Lâu lắm rồi không tới nhà em..." Mộ Diễn Chi càng nói càng cảm thấy căng thẳng: "Lâu lâu mới tới một lần, nhất định phải mua chút quà."
"Không cần." Bùi Thanh Mạch lên tiếng trước: "Anh sắp không còn là anh rể của em nữa rồi, không cần phải khách sáo đâu."
Tâm trạng tươi đẹp của Mộ Diễn Chi nhất thời bị phá hỏng.
Bùi Thanh Thiển cũng đứng về phía em trai: "Thằng bé nói đúng đấy."
Mộ Diễn Chi bực tức không nói nên lời, nhưng anh không muốn nổi giận trước mặt Bùi Thanh Thiển, sau khi ừ một tiếng tỏ ý đã hiểu thì liền tự buồn phiền một mình.
Suốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-mo-muon-tai-hon/937276/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.