Mộ Diễn Chi ừ một tiếng nhưng vẫn không định rời đi.
Bùi Thanh Thiển tiếp tục mỉm cười: "Nếu đã biết rồi thì anh nên giữ khoảng cách với tôi!"
"Tôi muốn sau khi ăn cơm xong rồi thì sẽ giữ khoảng cách với em." Mộ Diễn Chi nghiêm túc trả lời.
Lập trường của anh vô cùng kiên định, đến nỗi tuy Bùi Thanh Thiển muốn phản bác nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu, cô nhìn Mộ Diễn Chi, giống như là muốn nhìn thấu suy nghĩ của anh thông qua biểu cảm của anh.
Nhìn một hồi, cuối cùng cô phát hiện làm như vậy thật là phí công.
Bởi vì trên khuôn mặt vô cảm của Mộ Diễn Chi vốn chẳng có chút biểu cảm nào.
Bùi Thanh Thiển há mồm nhưng không biết nên nói cái gì.
Ngay lúc hai người đang giằng co, một giọng nói bất cần bỗng nhiên vang lên.
"Sao cậu lại tới đây?"
Cố Thừa Viễn đứng bên cạnh Bùi Thanh Thiển, cánh tay ôm lấy eo của Bùi Thanh Thiển, giọng nói vô cùng thân thiết: "Nhưng mà Thanh Thiển à, khách đã tới tận nhà rồi, sao lại chặn người ta ngoài cửa thế."
Bùi Thanh Thiển liếc Cố Thừa Viễn một cái rồi đánh vào tay anh ta: "Đang ở trong nhà, không cần diễn kịch nữa đâu."
Cô thật sự không muốn nói chuyện với hai người kia, bèn xoay người và xách túi nguyện liệu đi vào phòng bếp nấu cơm.
Cố Thừa Viễn nhìn thoáng qua bàn tay bị đánh của mình và nhíu mày một cái, sau đó thờ ơ hoan nghênh Mộ Diễn Chi: "Vào đi."
Mộ Diễn Chi đi thẳng vào phòng khách, chỉ là gương mặt vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-mo-muon-tai-hon/937266/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.