“Tôi có nghe.” Mộ Diễn Chi càng nói càng thêm phiền muộn, ngửa đầu uống một hớp lớn rượu vang đỏ, tâm trạng mới bình tĩnh một chút.
Cố Thừa Viễn nhíu mày: "Thế nhưng trước lúc cậu nghe, cô ấy đã gọi cho cậu hơn hai mươi cuộc đúng không?"
"..." Mộ Diễn Chi không nói.
Cố Thừa Viễn lại tiếp tục hỏi: "Chuẩn xác mà nói là cô ấy đã gọi cho cậu đến cuộc thứ hai mươi mốt cậu mới nghe. Sau đó cô ấy nói không thoải mái, cậu chỉ ừm một tiếng rồi cúp điện thoại."
Đây là thái độ khi thích một người sao?
Theo quan điểm của Cố Thừa Viễn, tuyệt đối không phải vậy.
"Lúc đó tâm trạng không tốt, không muốn nghe." Thực ra nhắc tới chuyện này, Mộ Diễn Chi cũng rất khó chịu, bình thường Bùi Thanh Thiển gọi điện thoại cho anh, nếu anh không nghe thì cô cũng sẽ không gọi lại.
Joanna thì sao?
Không gọi được, vẫn gọi, vẫn luôn gọi...
Rất phiền!
Cố Thừa Viễn nói tiếp: "Sau đó cô ấy có nhắn tin nói với cậu là cô ấy bị bệnh không?"
Bốn người bọn họ từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, Joanna và Mộ Diễn Chi có cảm tình với nhau, mà lúc đó thì anh ta cũng có một chút thích Joanna.
Bởi vậy khi Joanna bị Mộ Diễn Chi làm cho tủi thân đều sẽ kể hết cho anh ta biết, để anh ta ra mặt.
Trước đây anh ta hay giúp đỡ Joanna nên đã quen, sau này Joanna bỏ tất cả đi ra nước ngoài, anh ta và Joanna cũng ít liên lạc.
Lại thêm khoảng thời gian này quen nhiều cô gái, dần dần cũng hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-mo-muon-tai-hon/937250/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.